Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 817: Nghệ Thuật Giao Tiếp (2)

Trận bàn Mê Thần Trận sau khi lần cải tiến phát ra ánh sáng đỏ, đem đám người Trí Bằng bao phủ vào bên trong.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người mất đi cảm giác phương hướng, thiên địa xoay tròn, trực tiếp mất đi khống chế với bản thân, nhao nhao ngã xuống đất, lăn thành một đoàn, mặc cho cố gắng vùng vẫy thế nào, đều đứng dậy không nổi, ngược lại lăn loạn khắp nơi, làm cho mặt đất dâng lên một cỗ bụi mù.
“Cuối cùng, vẫn là Mê Thần Trận dùng tốt, cho bọn họ lăn lộn mấy trăm lần, khi nào tỉnh táo lại thì nói chuyện.”
Trận bàn trong tay Tô Hạo vẫn loé lên tia sáng, mà hắn lẳng lặng đứng trên không trung, chờ đợi đối phương tỉnh lại.
Người của thế giới này, thể chất cùng tinh thần lực không thể so với thế giới Tu Tiên, năng lực chịu đựng quá kém. Lúc trước Tiên Chủ bị chiếu một cái, qua mấy hơi thở liền có thể khôi phục lại, nhưng mà đám người Trí Bằng mất trọn vẹn gần một phút mới phục hồi.
Một phút sau, đám người Trí Bằng lấy lại cảm giác, thành công đứng dậy, nhưng còn chưa đợi bọn họ mở miệng nói chuyện, Tô Hạo lần nữa lấy trận bàn trong tay chiếu xuống.
Chỉ có Trí Bằng kịp thời duỗi ra năm ngón tay, lỗ mũi trừng lớn nói: “Bằng hữu khoan ra tay!”
Đáng tiếc đã chậm, mười người ngã xuống thẳng tắp, như đống bùn nhão, một lát sau liền mặc cho số phận, mặc cho thiên địa xoay tròn, không thèm phản kháng.
“Oẹ....”
Thậm chí có người bắt đầu nôn ra.
Bất quá lúc này đây, Tô Hạo nhạy cảm phát hiện một tia khác thường, những tên Nguyên Pháp Sư bị Mê Thần Trận ảnh hưởng lên thân, vậy mà tất cả đều hướng Trí Bằng bò lại gần, tựa hồ muốn bảo vệ cho hắn, chỉ bất quá bọn họ vừa mới động, liền bị cảm giác hoa đầu chóng mặt đánh cho choáng váng, không thể động đậy.
Điều này làm cho Tô Hạo có suy đoán.
Hắn nhớ kỹ hội trưởng Cổ Nhân từng nhắc tới một loại năng lực khá quỷ dị, gọi là ‘Chúng ta làm bạn đi’, sẽ không phải kẻ này chứ?
Thời gian khôi phục lần này lâu hơn lần trước, trọn vẹn tốn hai phút, mới dần dần khôi phục, thân thể lần nữa lấy lại khống chế, Trí Bằng há mồm run run muốn nói, thế nhưng đầu lưỡi thắt lại, không nói nên lời, trơ mắt nhìn tên mặc áo giáp cầm một thứ hình tròn chiếu lên người bọn hắn, lần nữa khiến bọn hắn choáng váng.
Đây là lần thứ ba bọn hắn ngã xuống mặt đất.
Bọn hắn lúc này tỏ vẻ bất lực, trong lòng hạ xuống quyết tâm, vô luận tiếp đó thế nào, cũng không đứng dậy, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, đợi đến khi nào tên áo giáp này không chíu bọn họ nữa mới thôi.
Nhưng mà bọn hắn nghĩ hơi nhiều, Tô Hạo vì tránh cho phiền toái sau này, ngay từ đầu đã quyết định chiếu mười lần, sau đó lại nhìn tình huống rồi quyết định, hiện tại mới được ba lần, làm sao có thể dừng lại?
...
Sau mười lần chiếu, ánh mắt đám người Trí Bằng lúc này vô hồn, nhìn lên bầu trời, triệt để mất đi ý nghĩa phản kháng.
Trên thực tế, từ thời điểm ánh sáng đỏ lần thứ năm rọi xuống người, bọn hắn đã muốn đầu hàng rồi, nếu có thể mở miệng nói chuyện, bọn hắn đã sớm cầu xin tha thứ.
Lại qua mười phút, Tô Hạo thấy những tên Nguyên Pháp Sư này không chịu đứng lên, không khỏi hạ thấp độ cao, quan sát tình huống của bọn hắn.
Thấy ai nấy đều mang theo biểu cảm ngốc trệ, không khỏi quan tâm hỏi: “Này, các ngươi không sao chứ?”
Hắn vẫn cần những người này làm việc giúp mình, tiêu diệt Vương tộc, cũng không phải muốn đem mấy người này chơi hỏng, dù sao bọn họ vẫn có chút tác dụng.
Trong lòng mười người này đã vô lực phàn nàn, chính ngươi động ta, có sao hay không còn phải hỏi?
Nhưng bọn họ lại sợ đầu óc của tên áo giáp này bị hỏng, tiếp tục chiếu xuống, vì vậy chỉ có thể cố nặn ra nụ cười khó coi, tỏ vẻ bản thân còn có thể cười được, vấn đề không lớn.
Tô Hạo phát hiện bọn họ đã bình tĩnh lại, không có suy nghĩ đánh nhau, vì vậy nở ra nụ cười hài lòng nói: “Xem ra các ngươi đã bình tĩnh lại, cũng không tệ! Ta trước kia có mấy người bạn, ta phải chiếu đèn hơn trăm lần bọn họ mới tỉnh táo lại, bướng bỉnh thật!”
Một trăm lần!
Đám người Trí Bằng nghe đến đây, da đầu không khỏi run lên, là dạng cường nhân gì, có thể dưới cảm giác mất đi phương hướng, hoa đầu chóng mặt, kiên trì được trăm lần, bội phục bội phục!
Bọn hắn vô luận thế nào cũng không muốn trải qua cảm giác này nữa.
Trí Bằng khôi phục lại, liền vội vàng ngăn cản Hợp Kiều tỷ lên tiếng, tự mình đứng dậy hướng Tô Hạo thi lễ, tóc tai lộn xộn lộ ra nụ cười miễn cưỡng nói: “Vị này hẳn là ‘Áo Giáp Thuỷ Tinh Vơ Vét Của Dân’ đi, mọi chuyện đều là hiểu lầm, là do chúng ta quá cấp tiến, lúc trước có gì đắc tội, kính xin ngài thông cảm.”
Tô Hạo cười nói: “Đương nhiên, chỉ là việc nhỏ, ta không ngại. Tuy nhiên, ta không phải là ‘Áo Giáp Thuỷ Tinh Vơ Vét Của Dân’, các ngươi có thể gọi ta là Cổ Duy.”
Trí Bằng lập tức đổi giọng nói: “Cổ Duy tiên sinh khoẻ. Không biết ngài tìm chúng ta, cần làm việc gì?”
Thấy chưa, đây không phải có thể nói chuyện bình thường rồi sao? Cái này gọi là, chính là ‘Nghệ Thuật Giao Tiếp’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận