Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 553: Đến Cùng Phong Úy Mạnh Thế Nào (2)

"Lăng đạo hữu, ngươi xác định có biện pháp đem kiện Pháp Khí của tiểu bì nương kia cướp mất chứ?"
Một gã tu sĩ cao lớn cẩn thận giấu người ở trong bụi cỏ, hỏi tên tu sĩ gầy gò ở bên cạnh.
Tu sĩ gầy gò gật đầu đáp: "Hắc, nhất định có biện pháp!"
"Biện pháp gì?"
"Ngươi gấp cái gì, trước cứ chờ một chút, biện pháp còn chưa nghĩ ra! Người làm đại sự, cần phải bình tĩnh."
"Ngươi cũng không phải không thấy! Vài ngày trước tiểu bì nương kia dùng một kiếm đâm chết tu sĩ Kim Đan. Ta tự nhân thân thể của mình không đỡ nổi nàng một kiếm, trên cơ bản thế nào cũng bị đục một lỗ thủng."
"Lời ấy sai rồi, Pháp Khí càng lợi hại, cũng chỉ là Pháp Khí trên tay tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, chỉ cần chúng ta ra tay bất ngờ, một kích trí mạng, tất nhiên có thể đem Pháp Khí đoạt lấy! Ngươi suy nghĩ chỗ lợi hại của thanh Pháp Khí kia đi, đáng giá để cho chúng ta mạo hiểm, đoạt không được thì bỏ chạy, còn sợ người ta đuổi theo sao?"
Bỗng nhiên, phía sau lưng bọn họ truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Hai vị đạo hữu, hai người các ngươi núp ở trong bụi cỏ tính làm gì vậy?"
Hai tên tu sĩ Kim Đan nghe vậy liền sợ hãi cả kinh, đều quay đầu lại nhìn xem. Chẳng biết từ lúc nào sau lưng đã nhiều thêm một vị thiếu niên, khiến bọn họ sợ hãi nhảy ra ngoài.
Bọn hắn nói thế nào cũng là tu sĩ Kim Đan, Thức Niệm có thể quét một nghìn mét xung quanh, trong phạm vi này có bất luận gió thổi cỏ lay thế nào, đều có thể biết được, tuyệt đối không có chuyện để một tên thiếu niên quỷ không biết thần không hay tới gần như vậy.
"Không đúng!" Hai người vô thức bấm niệm pháp quyết, mặc lên hộ thuẫn cho mình.
Gã tu sĩ Kim Đan gầy tế ra Pháp Khí bắn về phía Tô Hạo công kích.
Còn gã tu sĩ cao lớn thì bấm niệm pháp quyết, phóng ra một đạo Thuật Pháp ngăn cản tầm mắt Tô Hạo.
'Mê thải chi giới' !
Xung quanh xuất hiện một đám bọt biển bảy màu, rất nhanh bao phủ bốn phía, đem thân hình hai người bọn họ ẩn giấu.
Đao Vạn Dụng ở sau lưng Tô Hạo bay lên, ánh sáng màu xanh đại phóng: "Nếu hai vị đã như vậy, liền không còn lời gì để nói!"
Ngón tay Tô Hạo vung lên, một đạo ánh sáng màu xanh như con cá lao ra, ở giữa không trung bơi lượn vài vòng, sau đó quay lại trong vỏ.
"Phanh phanh!"
Hai cỗ thi thể không đầu cứ như vậy lần lượt ngã xuống.
Tô Hạo tiến lên soát người, lấy số liệu cơ thể!
Vài kiện Pháp Khí được Tô Hạo tìm ra, nhìn nhìn vài cái rồi tiện tay ném qua một bên: "Đồ đồng nát, cầm lấy cũng chỉ tốn diện tích của không gian trữ vật."
Những người khác đều là giết người đoạt bảo, còn Tô Hạo hắn giết người toàn lấy được thứ bỏ đi.
Về phần mục đích của hai người này là gì, Tô Hạo cũng không rõ lắm, bất kể mục đích là gì, hiện tại đã không còn quan trọng.
Chỉ cần đảm bảo bọn họ không đi theo bọn hắn tìm được lối vào hạp cốc Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc là được!.
Hôm nay Vọng Nguyệt Cốc ở vào thời điểm vô cùng nhạy cảm, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Tô Hạo thoáng hiện trở lại chỗ ba người Phong Linh Tiên Tử, ngồi lại vị trí cũ, cầm lấy miếng thịt thỏ cắn một cái, hưởng thụ vị ngon.
Phong Linh Tiên Tử lập tức hỏi: "Phong Úy, vừa rồi ngươi làm gì? Có phải có người theo dõi phía sau không?"
Tô Hạo nói: "Ồ, không ngờ sư tôn lại tỉnh táo như vậy, vậy mà đoán đúng! Vừa rồi sau lưng các ngươi có hai tên tu sĩ Kim Đan đi theo, lén lén lút lút không biết tính làm gì, bất quá bị ta đuổi đi rồi!"
Phong Ngọc Nhi cùng Vân Thành Bình nghe xong giật mình không thôi, Tô Hạo chỉ là tu sĩ Trúc Cơ liền có thể hời hợt đem hai gã tu sĩ Kim Đan đuổi đi?
"Phong Úy... hắn mạnh thế sao?"
Tô Hạo có thể hời hợt đem hai gã tu sĩ Kim Đan đuổi đi, đối với Phong Ngọc Nhi cùng Vân Thanh Bình là trùng kích cực lớn.
Phong Linh Tiên Tử trước đây nói Tô Hạo rất mạnh, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến hai người có cảm giác rung động.
Phong Ngọc Nhi càng thêm mãnh liệt muốn bái sư Tô Hạo, nàng có dự cảm, nàng nhất định có thể ở trên thân Phong Úy sư đệ, học được sức mạnh để bảo vệ mình.
Phong Linh Tiên Tử thấy Phong Ngọc Nhi cùng Vân Thành Bình bộ dạng chưa trải qua việc đời, không khỏi trong lòng đắc ý: "Thế này thôi mà các ngươi cũng kinh ngạc? Nếu các ngươi nhìn thấy Phong Úy ở trên Thiên Phong Hội đại khai sát giới, sợ là hai mắt sớm rớt ra ngoài! Ài, thật muốn mang Phong Úy đi khoe khoang khắp nơi, nhưng không được tốt lắm... Được rồi, được rồi!"
Phong Linh Tiên Tử liếc nhìn Phong Ngọc Nhi, ngược lại hỏi: "Ngọc Nhi ngươi thật đúng là nhạy cảm, lúc trước luôn nói mình cảm giác sau lưng có người đi theo, chúng ta quay về nhìn mấy lần cũng không thấy, còn tưởng rằng ngươi nghi thần nghi quỷ, không nghĩ tới lại thật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận