Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 206: Tuyệt Kỹ 'Liếm Cẩu'

Á Sơn trở thành [Địa Quân] không được bao lâu, liền sắp tiến hóa thành đỉnh cấp dị nhân [Mệnh Tử], ngoài trừ Tô Hạo ra, Á Sơn có lẽ là người tiến hóa nhanh nhất.
Cho tới giờ phút này, Á Sơn mới có thể coi như có tư cách, đi thay đổi thế giới theo suy nghĩ của mình.
Mà Tô Hạo nhìn Á Sơn một tay mình đào tạo, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thành tựu. Tự tay đào tạo một người, lại thông qua người này đi thay đổi cả thế giới.
Sau khi hoàn thánh tiến hóa, Á Sơn cảm thụ được lực lượng khống chế vạn vật, khó có thể giấu nổi hưng phấn, nhưng lại có chút cảm giác khó tin, hỏi lại lần nữa: "Duy lão đại, vậy ta đã là [Mệnh Tử] rồi hả? Về sau còn có thể tiếp tục tiến hóa lên nữa hay không?"
Tô Hạo nghiêm túc, gật đầu nói: "Trên lý luận là vẫn có thể tiến hóa tiếp được, nhưng ta cũng không biết nếu tiến hóa tiếp thì sẽ thành cái dạng gì, nếu như ngươi hiếu kỳ, ta có thể giúp ngươi thử một lần, vừa vặn ta đối với chuyện này cũng rất tò mò đấy!"
Á Sơn lập tức khoát tay áo lắc đầu nói: "Duy lão đại, ta tạm thời không hiếu kỳ, trước hảo hảo dừng ở Mệnh Tử thích ứng một đoạn thời gian đã, hắc hắc hắc!"
Á Sơn cũng dần dần tiếp nhận mình đã thực sự là [Mệnh Tử], cũng có chút hoài nghi nhân sinh, thế giới này, không khó khăn như hắn nghĩ.
Chỉ cần chuyên tâm đi làm đầu bếp cho Duy lão đại, là sẽ được tiến hóa lên dị nhân mạnh nhất?
Đâu giống như mấy dị nhân khác, liều cả mạng sống chỉ vì một miếng thịt?
Còn không bằng nấu ăn cho Duy lão đại.
Nghĩ tới đây, Á Sơn đột nhiên hiểu ra quy tắc vận hành ở thế giới này.
Ngươi lợi hại đến đâu cũng không có ý nghĩa gì, kỹ năng chỉ là trụ cột mà thôi, thứ có thể làm một người bình thường thành công, là làm thế nào để đem kỹ năng của mình, triển khai đúng nơi, thực hiện đủ giá trị.
Lấy Á Sơn làm ví dụ.
Nếu xét về lợi hại, hắn cũng không phải quá lợi hại, chỉ có vận khí tốt mà thôi, gặp phải Duy lão đại, được Duy lão đại trọng dụng.
Nhưng nếu nói hắn bình thường cũng không đúng, bởi vì người gặp được Duy lão đại nhất nhiều, nhưng chân chính có thể được Duy lão đại tín nhiệm, kỳ thật chỉ có mình hắn.
Dù ngay cả Thái Ny, cũng không được.
Á Sơn hiểu rõ, mình mặc dù được Duy lão đại coi là 'vật thí nghiệm hình người' không chỉ có mỗi nghe lời, còn có thể giúp đỡ Duy lão đại làm việc, tuy việc làm không được nhiều lắm, chỉ vẻn vẹn làm bảo mẫu bình thường, bảo đảm sinh hoạt cho Duy lão đại, làm cho Duy lão đại không cần phải động chân động tay, tiếp kiệm thời gian cho Duy lão đại.
Giờ phút này, A Sơn hiểu ra một đạo lý.
Liếm chó!
Bản thân không được, thì thè lưỡi ra liếm, chỉ cần thè lưỡi ra liếm, cái gì cũng có.
Sau đó Á Sơn bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Nên quản lý Tự Lâm Hội thế nào? Lấy thực lực tuyệt đối làm cơ sở, sau đó lại liếm cẩu mấy cán bộ trong Tự Lâm Hội, đem bọn họ liếm cho thư thái, giúp bọn họ đem mấy việc bận tâm xử lý, tự nhiên bọn họ sẽ nỗ lực làm việc.
Làm sao để đám dị nhân tuân thủ quy tắc cư xử? Vẫn là thè lưỡi ra liếm! Để bọn họ ý thức được, ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ rất thoải mái, một khi không tuân thủ, sẽ ăn đủ đau khổ, vậy bọn họ tự nhiên sẽ biết nên làm thế nào.
Như vậy vấn đề trọng yếu nhất đã đến. Làm sao để thay đổi thế giới?
Trong mắt Á Sơn hiện lên một đạo tia sáng trí tuệ.
Đem tất cả mọi người hầu hạ đến sướng, không hề để bọn họ cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn thịt tiến hóa, như vậy thế giới sẽ vô hình thay đổi.
Á Sơn quyết đinh đem kỹ năng mà mình lĩnh ngộ trên người Duy lão đại 'Đại Liếm Chó' phát huy đến cuối cùng, phải liếm toàn bộ thế giới này.
Trong mắt Á Sơn hiện ra hào quang, nhìn Tô Hạo nói: "Duy lão đại, ngài là người ta tôn kính nhất, Á Sơn quyết định sẽ đem lý niệm của Tự Lâm Hội chúng ta, chiếu sáng khắp mọi nơi trên thế giới...."
Tô Hạo nhìn Á Sơn như bệnh nhân thần kinh, ngắt lời hắn nói: "Ngừng ngừng ngừng! Á Sơn, ngươi nói chuyện nghiêm túc!"
Á Sơn vất vả lắm mới làm tốt công tác chuẩn bị tâm tình, lại bị Duy lão đại cắt ngang, nhìn khuôn mặt Duy lão đại dần mất kiên nhẫn, trong nháy mắt hắn liền trở về vẻ bình thường, lúng túng cười nói: "Duy lão đại, ta nghĩ nên làm theo đề cử của ngài đem Tự Lâm Hội dời đến Hối Dương Thành, từ nơi ấy bắt đầu, xây dựng một Tự Lâm Hội lớn mạnh."
Tô Hạo tùy ý nói: "Nếu như ngươi đã quyết định, thì mau thực hiện đi!"
Á Sơn gật đầu nói: "Duy lão đại, ta nghĩ sau khi đến Hối Dương Thành, sẽ ở trong đó xây dựng cho ngài một bức tượng thần, kêu là [ Duy Thần], ngài thấy thế nào?"
Tô Hạo một cước đạp ra, nói: "Cút! Cái gì mà gọi [Duy Thần] chứ, nghe tên thôi đã thấy quê mùa, không có hứng thú!"
Hai mắt Á Sơn sáng lên, Duy lão đại đây chê tên xấu chứ không phải đối việc xây tượng! Chuyện này có thể làm a! Á Sơn lại nói: "Duy lão đại, người theo chúng ta dời qua sao?"
Tô Hạo nói: "Không được, khoảng thời gian này ta phải ở lại đây."
Á Sơn giật mình nói: "Vậy ai sẽ nấu ăn cho ngài."
Tô Hạo tiện tay nói: "Ngươi an bài cho ta hai ba người đầu bếp, đúng giờ đưa đồ ăn tới là được."
Á Sơn lắc đầu nói: "Vậy không được, đồ ăn bọn họ nấu há có thể hợp khẩu vị của lão đại!... Có rồi, sau này cách một đoạn thời gian, ta sẽ từ Hối Dương thành bay về nấu ăn cho ngài."
Tô Hạo cạn lời.
Tên Á Sơn này có phải đầu óc bị chập mạch không, chẳng lẽ do tiến hóa lên Mệnh Tử quá nhanh, khiến gien hắn bị ảnh hưởng.
Đem mấy loại gien cấp bảy nghiên cứu xong, Tô Hạo tiến nhập vào quả cầu không gian, kiểm tra trạng thái của bản thân, sau đó hiện lên thông tin cá nhân.
"Tuổi: 17 tuổi lẻ 10 tháng;
Trạng thái thân thể: "Khỏe mạnh, năng lượng bão hào";
Huyết khí hơn 800.000.
Chủng tộc: người Chu Hoạch [Mệnh Tử].
Chiến kỹ: Hoạt Ảnh Bộ tuyệt kỹ, đao thuật tinh thông;
Tri thức: Biên tập trình tự tuyệt kỹ, khống chế huyết khí tinh thông, sinh mệnh phù văn thuần thục, cải tạo gien nhập môn;
Tâm tình: Vui sướng;
Thành tựu: Gien siêu phàm, phi hành;
Mục tiêu chưa hoàn thành: khống chế gien phù văn, tập hợp đủ gien dị nhân, ngao du thế giới.
Tô Hạo trước đem mục tiêu thu hoạch tri thức ở thế giới này đặt ở vị trí thứ nhất, đợi sau khi hắn hoàn việc học tập, sẽ đi ngao du thế giới này, làm một gã thám hiểm, đem tất cả cảnh đẹp ở đây đều ngắm một phen.
Hắn đã đi qua rất nhiều thế giới, nhưng phần lớn đều chưa kịp lớn lên liền chết, điều này cũng làm cho hắn thập phần tiếc nuối.
Đi nhiều thế giới như vậy, mà không ngắm cảnh một phen, cảm giác sống quá uổng phí.
Mà đến thế giới này, hết thảy đều khác.
Cho tới bây giờ, hắn chỉ muốn hỏi một câu, ai có thể giết được hắn?
Dị nhân cấp bảy mạnh nhất ở thế giới này, dựa theo tình huống trước mắt, căn bản không cho hắn bất kỳ uy hiếp gì.
Đến cả Tô Hạo, cũng không biết làm sao để giết mình!
Như vậy đối với Tô Hạo mà nói, chỉ cần đem hạng mục về gien làm xong, liền có thể thoải mái rong chơi.
Mà lấy tuổi thọ của hắn thì còn rất nhiều thời gian, có thể cho hắn học tập đầy đủ tất cả tri thức ở thế giới trước.
Cũng có thể đi khắp nơi thế giới này thăm dò, tìm kiếm sinh vật dị thú, từ đó có thêm thông tin.
Theo Tô Hạo được biết, cũng không phải chỉ có chủng tộc người Chu Hoạch mới có khả năng thu thập gien siêu phàm, mà ở những nơi có hoàn cảnh ác liệt, chưa có người đặt chân, cũng có một số loài dị thú tồn tại, chờ đợi Tô Hạo tới đưa vào phòng thí nghiệm.
Nghĩ tới thôi đã làm Tô Hạo tràn đầy chờ mong.
Tô Hạo cảm thán nói: "Không ngừng học tập, thăm dò tri thức, mới là cuộc sống mà nhân loại hướng tới a! Không như người Chu Hoạch, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết."
Tô Hạo chậm rãi đi ra ngoài cửa chính, bước chân tự tin: "Trước bắt lấy [Hùng Tử] Lục! Sau đó trở về an tâm học tập nghiên cứu, trải qua cuộc sống sinh hoạt của người bình thường!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận