Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 153: Dạ Ma Lâm Ân

Ở cứ điểm "Tự Lâm Hội", Tô Hạo gặp được mấy tên thu phí bảo hộ 'Thiên Sa Bang' tới từ Uyên thành, bọn họ có bốn người.
Một tên trong đó cởi trần, hai thanh đoản đao chọc ở sau thắt lưng, đang đi lui đi tới, trong miệng la hét: "Lão tử cũng mặc kệ các ngươi 'Họp' hay đi 'Giúp đỡ', ta nói cho các ngươi biết, tất cả dị nhân hay bang phái ở trong thành này, nhất định phải trong vòng ba ngày, gom đủ tiền cho lão tử, tính cả năm năm trước, tổng cộng là sáu trăm Chu."
sau đó buồn rười rượi nói: "Nếu không, chờ đại đội trưởng Thiên Sa Bang chúng ta tự mình tới đây đi! Đến lúc đó, hắc hắc hắc, không dễ nói chuyện như ta đâu! Các vị cũng đừng hi vọng có chuyện tốt đẹp xảy ra."
Mà ở một bên, ba đội trưởng 'Tự Lâm Hôi' [Bạo Liệt Thú] Tác Bang, [Tàng Địa Thú] Mông Xuyên], [Phân Thân Thú] Na Na giấu ở xung quanh, gắt gao nhìn chằm chằm vào đám người này, đề ngự đối phương đột nhiên bạo phác.
Bọn hắn tuy rằng e ngại, nhưng vẫn như cũ thực hiện chức trách của mình, bảo vệ Lâm Thành yên ổn.
Người bình thường ở xung quanh, từ lúc mới bắt đầu đã hoàn tất quá trình sơ tán, dù cho phát sinh xung đột , cũng không cần lo lắng đến ảnh hưởng người thường.
Về phần chiến đấu có phá hủy kiến trúc xung quanh không, bọn hắn cũng không cần phải lo lắng.
Căn cứ vào lời lão đại Á Sơn nói, cần phải quy hoạch lại Lâm Thành, đem mấy kiến trúc lộn xộn hủy đi, sau đó xây dựng lại kiến trúc đặc thù, làm tiêu chí của Lâm Thành.
Hiện tại nếu như đánh nhau, vừa vặn đem phòng hủy đi, một công đôi việc.
Lâm Thành là chỗ bọn họ dành biết bao nhiêu tâm huyết, chỉ cần Duy lão đại cùng Á Sơn vẫn còn, bọn hắn sẽ thề chết bảo vệ lãnh địa của mình.
Thời điểm bọn họ đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào nam nhân cởi trần cùng ba thủ hạ, liền nhìn thấy Á Sơn cùng Duy lão đại đi vào, lập tức vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ nói: "Duy lão đại, Á Sơn lão đại!
Tô Hạo dò xét nam nhân tóc mái, đồng thời nam nhân tóc mái cũng dò xét Tô Hạo.
Nam nhân tóc mái bước lên trước hai bước, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống, cười ha hả nói: "Ngươi chính là lão đại bang phái ở Lâm Thành? Chắc hẳn đã còn người nói cho ngươi biết, yêu cầu của chúng ta rồi! Như vậy, ngươi định làm gì đây? Ngoan ngoãn giao tiền, hay là phản kháng lại!"
Không đợi Tô Hạo nói chuyện, hắn lại nói: "A, Đúng rồi, ta quên tự giới thiệu, ta là Thiên Sa Bang [Dạ Ma] Lâm Ân, thuộc đội của [Cương Giáp Vương] Abi! Ha ha ha! !"
Lâm Ân đắc ý cười to, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Tô Hạo, nói: "Tiểu tử, nghe rõ ràng chưa?"
Tô Hạo nhìn chằm chằm vào nam nhân tóc mái Lâm Âm, cẩn thận cảm giác cường độ huyết khí, một lát sau nghiêng đầu hỏi Á Sơn: "Chính là tên hề này muốn thu phí bảo hộ?"
Á Sơn trước mặt cười tủm tỉm, nói :"Đúng vậy, Duy lão đại!"
Lâm Ân giận giữ, biểu lộ trở nên dữ tợn: "Tiểu tử, ngươi có ý gì? Xưng tên ra!"
Tô Hạo không đáp, quay đầu nói với Á Sơn: "Á Sơn, lại kêu một lần nữa, cho hắn nghe rõ ràng!"
Á Sơn nói: "Duy lão đại!"
Ba người Mông Xuyên cũng rất lanh lợi, cùng hô lớn: "Duy lão đại!"
Tô Hạo nói: "Ngươi không phải [Dạ Ma] sao? Sao đến câu này cũng không nghe rõ được?"
[Dạ Ma] Lâm Ân cả giận nói: "Hỗn đản, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Ba tiểu đệ Lâm An đồng thanh nói: "Thiên Sa Bang - Tiểu đội trưởng [Dạ Ma] Lâm Ân lão đại! Thuộc hạ của [Cương Giáp Vương] Abi!"
Tô Hạo cười nhạo: "Chỉ bằng mấy tên hề cái ngươi, cũng dám chạy đến đây thu phí bảo hộ, người nào cho các ngươi lá gan lớn vậy? Tên Abi kia sao?"
[Dạ Ma] Lâm An lúc này ngược lại rất bình tĩnh, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Tô Hạo nói: "Tiểu tử, ngươi có phải không biết Thiên Sa Bang có ý vị thế nào?"
Tô Hạo hất cằm lên, ý bảo mời nói!
Bả vai Lâm Ân đột nhiên dựng thẳng dậy, dường như cố hết sức khiến bản thân không cười to, một hồi lâu mới nói: "Từ lúc nào, mà uy danh của Thiên Sa Bang tới một địa phương nhỏ như vậy mà không có tác dụng! Quả thực buồn cười, quả thực đáng buồn! Nhưng năm nay, Thiên Sa Bang nhân từ đến thế sao?"
Lâm Ân lại nói: "Có lẽ, chỉ có lần nữa trải qua giết chóc, mới có thể khiến các ngươi nhớ lại, Thiên Sa Bang đáng sợ tới đâu."
Tô Hạo nhíu mày: "Ngươi có nói hay không?"
Lâm Ân nói: "Thiên Sa Bang cường đại đến đâu, một tên tiểu tử như ngươi không biết đâu? chỉ có thời điểm [Cương Giáp Vương] tự mình đặt chân tới đây, ngươi mới có thể biết, cái gì là tuyệt vọng. So với tiền tài là vật ngoài thân, cái mạng nhỏ mới quan trọng nhất."
Giọng nói Lâm Ân trở nên lạnh như băng nói: "Ta hỏi lại lần nữa, trong ba ngày, sáu trăm vạn Chu, cũng chính là sáu trăm kim, Lâm Thành các ngươi, có đưa không?"
Tô Hạo cười lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi, vậy thì khó mà lấy. Nếu như muốn, cứ dùng thực lực mà lấy."
[Dạ Ma] Lâm Ân nhìn Tô Hạo trong chốc lát, gật đầu nói: "Rất tốt, hy vọng về sau ngươi không hối hận!"
Sau đó nhìn ba tiểu đệ nói: "Chúng ta đi!"
Chờ [Dạ Ma] Lâm Ân đi xa, Á Sơn đáng tiếc nói: "Duy lão đại, cứ như vậy thả bọn họ đi?"
Tô Hạo cười nói: "Bọn hắn đi không được, chờ bọn hắn ra khỏi thành hãy nói, ở trong thành, ta không muốn tổn thương hòa khí".
Á Sơn gật đầu nói: "Quả thực như thế, đã hiểu, Duy lão đại!"
Mà bên kia, sau khi Lâm Ân ra khỏi thành, một tiểu đệ mũi to tỏ ra không cam lòng nói: "Lâm Ân lão đại, chúng ta cứ như vậy mà đi? Tiền còn chưa lấy được đâu đấy!"
[Dạ Ma] Lâm Ân nói: "Bằng không thì làm sao, đánh nhau với bọn họ?"
Một tiểu đệ đầu trong nói: "Chúng ta trước kia đều không phải làm vậy sao? Ai không ngoan ngoãn giao tiền, trực tiếp đấu võ, đánh bọn họ cũng chưa chắc đã dám đánh lại chúng ta!"
[Dạ Ma] Lâm Ân cười nhạo nói: "Vì vậy ta mới là lão đại, các ngươi vĩnh viễn chỉ là tiểu đệ. Các ngươi một chút mắt nhìn cũng không có, nếu không có ta, các ngươi đã sớm bị người ta ăn sạch."
Không chờ tiểu đệ tiếp tục hỏi, [Dạ Ma] Lâm Ân tiếp tục nói: "Đừng hoài nghi cảm giác của ta, danh sách của ta am hiểu nhất là nguy hiểm, mà cảm giác này vô cùng chuẩn xác. Vừa rồi ở trên thân hai người kia, ta cảm giác được nguy hiểm. Nếu đánh nhau, ta ngược lại không sao, nhưng ba người các ngươi khó mà chạy thoát được."
Tiểu đệ đầu trọc cả kinh: "Nguy hiểm như vậy sao, không phải chỉ hai tên dị nhân cấp bốn thôi à? Với lại chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì, hơn nữa bộ dạng rất hiền hòa!"
[Dạ Ma] Lâm Ân cười một tiếng, không nói gì.
Tiểu đệ mũi to giận dữ: "Vậy tiền của chúng ta làm sao bây giờ? Cũng không húp được chút canh nào!"
[Dạ Ma] Lâm Ân nói: "Còn có thể làm sao? Đổi một chỗ khác, tiếp tục! Chỉ cần kiếm được một khoản, đã đủ chúng ta ăn chơi nhiều năm rồi!"
Đúng lúc này, mi tâm Lâm Ân giật giật, quay đầu nhìn lại, phát hiện trên bầu trời xuất hiện một điểm đen màu nhỏ, đang dần dần phóng to.
"Đó là cái gì?" Trong đầu [Dạ Ma] Lâm Ân liền xuất hiện câu hỏi này.
Nhưng ngay sau đó hắn liền giật mình tỉnh lại, lập tức nói với thủ hạ: "Chạy mau, ngươi Lâm Thành đuổi theo."
Dứt lời, liền dẫn đầu chạy xa như điên, một bên vừa chạy vừa phân tích nói: "Đối phương có thể bay, ta cảm giác được không phải là [Dạ Ma], có thể là [Phệ Ma] của danh sách [Nghĩ Thái Nhân]. Công kích của [Phệ Ma] rất vô dụng, hắn chỉ có thể phân thân bản thân, dung nhập vào trong cơ thể địch nhân, sau đó đem huyết nhục địch nhân thôn phệ. Vì vậy đừng nghĩ đến chuyện đánh trả, chỉ cần chạy trốn là được rồi."
Trong lòng ba tiểu đệ tỏ ra đã hiểu, cùng kêu lên nói: "Đã rõ, Lâm Ân lão đại!"
"Hừ! Bay còn nhanh hơn cả ta, không hổ là [Phệ Ma], có thể tùy ý biến thân thật tốt. Nhưng ngươi dám đuổi theo, ngươi nhất định phải chết, mặc dù đây không phải là ban đêm, nhưng [Dạ Ma] Lâm Ân ta cũng không phải thứ dễ trêu!" [Dạ Ma] Lâm Ân quay đầu nhìn thoáng lại, nhìn thân ảnh càng ngày càng gần, hắn đã có thể nhìn thấy xương giáp đẹp mỹ lệ.
[Dạ Ma] Lâm Ân đột nhiên kinh hãi, đây không phải giáp xương sao? Đây là [Cốt Ma], [Cốt Ma] có thể bay? Tình huống gì đây?
Lâm Ân đột nhiên lớn tiếng nói: "Không đúng, không phải [Phệ Ma], mọi người cẩn thận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận