Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 502: Lai Giả Bất Thiện (1)

"Bang bang...!"
"Chích linh leng keng!"
Hai thanh phi kiếm bị Tô Hạo gọt thành một đoạn, biến thành bốn mảnh, ngay ngắn rơi xuống mặt đất! Mặt khác sáu thanh phi kiếm còn lại liền biến thành ảm đạn.
Sau đó Tô Hạo thoáng buông tay, để cả hộp rơi xuống đất, duỗi ra một ngón tay cái, nhắm ngay phía Trầm trưởng lão.
'Tiểu Hình Lưu Quang Pháo!'.
Một đạo ánh sáng màu xanh từ đầu ngón tay Tô Hạo thoát ra, trong nháy mắt xuất hiện liền đập lên người Trầm trưởng lão.
"Bảnh!"
Ánh sáng màu xanh liền phá đi hai tầng hộ thuẫn, đến tầng hộ thuẫn thứ 3 mới bị cản lại, nhưng lực cường đại dư lại cũng đem Trầm trưởng lão đánh bay đi, đụng vào cầu thang mới dừng lại.
Trầm trưởng lão trở mình đứng dậy, vội ấn pháp quyết, đứng nguyên tại chỗ, trong nháy mắt khôi phục lại vẻ thanh tỉnh!
Trầm trưởng lão không tỉnh táo lại thì không được, nếu cứ tiếp tục xông lên mất não, khả năng hôm nay hắn phải bỏ cái mạng nhỏ lại ở đây!
Ai có thể dùng một đao chặt đứt hai kiện Pháp Khí chứ? Ai có thể tùy tiện chỉ tay một cái, đem hai tầng hộ thuẫn của bản thân phá nát?
Hắn không biết, bởi vì hắn chưa từng thấy qua người nào có thể làm được điểm này.
Một kích phá vỡ phòng bảo hộ của hắn, tu sĩ Hợp Thể Kỳ có thể làm được dễ dàng.
Nhưng một đao chặt đứt Pháp Khí, hắn chưa bao giờ thấy qua! Phải biết tài liệu luyện chế Pháp Khí này, được hắn dung hợp vào rất nhiều thứ cứng rắn, hơn nữa sau khi đưa vào Linh Lực, càng sắc bén vô cùng, khó mà phá hủy được, hơn nữa bên ngoài còn có Linh Lực bao phủ, đảm bảo trong chiến đấu cường độ cao, sẽ không bị hao tổn! Có thể nói, cho dù hắn bị đánh đến hỏng người, thì Pháp Khí Kim Hoàn Bát Phương Kiếm của hắn còn chưa nhất định đã hỏng.
Hôm nay coi như hắn đã đại khai nhãn giới!
Trầm trưởng lão ngửa đầu hét dài! ! ! Dù cho đại khai nhãn giới, vẫn không cách nào dẹp bỏ được phẫn nộ trong lòng của hắn!
Thứ hắn theo đuổi đã ở ngay trước mắt, 'Cửu Luân Hợp Linh Liên' chính là vật mấu chốt để hắn đột phá Hợp Thể Kỳ, chỉ kém một bước nữa thôi là có thể lấy được!
Loại cảm giác sắp thành lại bại khiến hắn tức giận không thôi, hắn hầu như muốn đem ngũ tạng thiêu đốt, dùng hết sức mạnh của mình, để đại chiến với tên trước mặt một trận!
Nhưng mà.... Nhưng mà hắn còn một tia lý trí muốn sống, làm cho chân của hắn không dám nhấc lên trước một bước, đây chính là tức giận có đầu óc.
Thật giống như một người có đủ năng lực để hủy diệt thế giới, nhưng cũng không dám ấn xuống cái nút hủy diệt thế giới ấy.
Vô cùng mâu thuẫn.
Tô Hạo cũng thuận miệng hỏi, thấy hắn không muốn đáp cũng thôi, nếu như đối phương đã không muốn trao đổi, hắn cùng lưỡi nói thêm với đối phương.
"Tu sĩ Nguyên Túc Tam Hợp Phong thật không biết làm người mà, một câu hỏi cũng không chịu trả lời!"
Tô Hạo phát hiện có vô số tu sĩ đang chạy vào đây, tiện tay nhặt xuống chiếc hộp đựng Cửu Luân Hợp Linh Liên lên, ném vào không gian trữ vật, dùng dịch chuyển rời đi.
Trầm trưởng lão hai tay nắm lại ngửa mặt hét dài : "A !"
Sau đó điên cuồng phát tiết lên xung quanh, hắn rút cuộc cũng không nhịn nổi cơn phẫn nộ trong lòng mình!
Thế giới thì không hủy diệt được, vậy phá hủy chiếc Phi Chu này đi!
Lúc này tu sĩ Nguyên Anh lão Lục chạy tới, trông thấy Trầm trưởng lão nổi điên như vậy, không khỏi cau mày nói: "Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?"
Trầm trưởng lão lúc này tức sùi bọp mép, hai mắt huyết hồng, trong miệng một mực lầm bầm: "Người mặc áo giáp thủy tinh! Người mặc áo giáp thủy tinh! Con mẹ nó..."
Trầm trưởng lão mặc dù chửi rất hung ác, nhưng nếu Tô Hạo lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, không biết hắn còn dám rút kiếm ra đối đầu với Tô Hạo nữa không!
Tô Hạo thoáng cái xuất hiện, đi tới gần đảo nhỏ chỗ Phong Linh Tiên Tử, sau đó thu hồi Kim Cương Giáp, tế ra Đạo Vạn dụng, 'Vèo' một tiếng, hướng đảo nhỏ bay tới.
Một lát sau liền nhìn thấy Phong Linh Tiên Tử điền nhiên như không việc gì ngồi ở đảo nhỏ nghịch nước!
Tô Hạo cũng không đáp xuống, nhìn Phong Linh Tiên Tử nói: "Sư tôn, đừng chơi nữa, đi thôi!"
Phong Linh Tiên Tử liếc liếc, quan sát sắc mặt của Tô Hạo, cao ngạo bay lên không trung, dẫn đầu đi trước.
Tô Hạo cười cười, sau đó đuổi theo phía sau.
Lại qua hai ngày, có lẽ do Phong Linh Tiên Tử bay lâu nhàm chán, hay là nàng đã quên mất đi lúng túng tiểu tiện tùy ý hai ngày trước của mình, vậy mà chủ động hỏi Tô Hạo về sự tình hai ngày trước.
"Phong Úy, hai ngày trước sao ngươi có thể phát hiện đảo nhỏ đó vậy?"
Tô Hạo thì đang nghiên cứu kỹ thuật dẫn đường của 'Quyển Trục Nhiệm Vụ', liền phân ra một tia tâm thần thuận miệng đáp: "Thì nó ở đó mà, có gì đâu mà phát hiện?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận