Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 92: Vô Thanh Sát Lục (1)

"Làm sao bây giờ?"
Còn lại bảy tên võ giả trong lúc nhất thời đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này có một gã võ giả nói: "Lần này Nhân Vương tự mình hạ lệnh, nếu không thành công thì hậu quả mọi người không cần nghĩ cũng biết. Có biện pháp nào, đừng có che giấu nữa."
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Một võ giả chợt lóe lên linh quang, đề nghị: "Chúng ta đánh không lại, thì chơi hao tổn rồi giết hắn!."
"Hao tổn thế nào?"
"Chúng ta cứ ở phía sau lưng hắn, cũng không tới gần, nếu như hắn quay lại, chúng ta liền bỏ chạy, nếu như hắn muốn chạy, chúng ta liền đuổi theo..."
"Nếu như chúng ta bị đuổi kịp thì làm sao?"
"Đối phương am hiểu tập kích với bức tốc trong cự ly ngắn, tốc độ rất nhanh, nhưng nếu như hắn muốn đuổi theo chúng ta, thì chưa chắc đã theo kịp. Vì vậy, dù cho hắn đuổi lại, chúng ta cũng không cần sợ!."
"Đúng, nếu như hắn đuổi theo tập kích chúng ta, chúng ta liền liên thủ lại với nhau, cùng tiêu diệt hắn."
"Thế chúng ta hao tổn tới khi nào?"
"Nhân Vương không đưa ra kỳ hạn, lúc nào cũng được."
"So với xúc động chạy lên thí mạng thì kết hoạch này hợp lý hơn!."
"Ý kiến hay!."
"Cứ như vậy đi!."
Đề nghị này rất nhanh được tất cả mọi người tán thành.
Vì vậy, thời điểm Tô Hạo quay lại lao tới đối phương, đối phương liền co chân lên chạy trốn.
"Sao lại chạy?"
Tô Hạo đuổi theo một lát, phát hiện tuy rằng có thể đuổi kịch, nhưng mà đuổi kịch cũng không còn dễ làm ăn rồi.
Song phương đều cùng chạy một hướng, như vậy ưu thế bức tốc của hắn hầu như không còn.
Nếu như không có ưu thế tốc độ, thì không thể bắt lẻ được, khoảng cách giao chiến gần nhau, hắn chưa kịp chém đầu đối phương thì đã bị vây công.
"Vậy tranh thủ thời gian rời đi, thoát khỏi đối phương." Nghĩ một lát, Tô Hạo không đuổi theo, quay người rời đi.
Nhưng mà chạy chưa được bao xa, vậy mà hắn phát hiện đối phương lại đuổi theo.
"Còn dám đuổi theo? Đây là chủ động muốn chết!." Tô Hạo mày, toàn bộ phù văn triển khai, trực tiếp chạy tới nghênh đón đối phương.
Chuyện phía sau vượt ngoài dự kiến của Tô Hạo, đối phương vậy mà lại chạy.
"!." Mí mắt Tô Hạo nhảy dựng, không quan tâm đến đối phương, quay người rời đi.
Nhưng mà còn chưa chạy được bao xa, đối phương lại đuổi tới.
Tô Hạo quay đầu tăng tốc chạy tới, bảy võ giả kia lại quay đầu bỏ chạy.
Trong đầu Tô Hạo hiện đầy dấu chấm hỏi, thiếu chút nữa nhịn không được mà chửi tục.
Bảy tên kia rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đánh thì đánh, không đánh thì về nhà ngủ!
Sau đó Tô Hạo một mực chạy, đối phương một mực đuổi theo, tuy rằng khoảng cách kéo dài càng ngày càng xa, nhưng cũng không thể cắt đuôi được.
Trong đầu Tô Hạo buồn bực không thôi, sau khi bỏ qua đối phương khoản hai nghìn năm trăm mét, trong Ra-Đa Tô Hạo đã mất đi biểu tượng của 7 tên võ giả, hắn lại chạy tiếp một đoạn, thay đổi phương hướng, xong rồi lại chạy như điên.
Không biết chạy qua bao lâu, Tô Hạo chậm rãi dừng lại, há mồm thở dốc, lẩm bẩm nói: "Chạy xa như vậy rồi, dựa theo khoảng cách tốc độ đối lập, thì ta ít nhất cũng phải cách bọn họ hơn năm nghìn mét, có lẽ mất dấu rồi!."
Đối với chuyện thoát được hay chưa, Tô Hạo cũng không chắc chắn lắm.
Tô Hạo không hề toàn lực chạy trốn, mà tùy ý chuyển một phương hướng , không nhanh không chậm chạy.
Sau khi chạy được một đoạn, huyết khí của bảy võ giả Thái Sư lại lần nữa xuất hiện trong phạm vi Ra-Đa.
"Mả mẹ nó!." Tô Hạo nhịn không được mà chửi tục.
Vì vậy hắn dứt khoát chờ nguyên tại chỗ, hắn ngược lại muốn xem bảy tên này rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng thế mà đối phương lại không làm gì, bảy người phát hiện Tô Hạo dừng lại, vậy mà cũng chậm rãi dừng lại, đợi thêm một lúc, mới chậm rì rì tới gần, sau khi còn cách khoản mấy trăm mét, vậy mà dừng lại.
Tô Hạo vận chuyển huyết khí lên cuốn họng, hét to: "Các ngươi đuổi theo ta làm gì?"
Đối phương trả lời: "Nhân Vương có lệnh, truyền ngươi yết kiến!."
"Không muốn, ta không muốn gặp hắn, các ngươi có thể về được rồi!."
Bảy người đối mặt nhìn nhau, lặng yên không lên tiếng.
Tô Hạo nói: "Ta đi đây, không tiễn!."
Tô Hạo xoay người rời đi, mấy người phía sau như cũ mà dán sát phía sau hắn.
Tô Hạo không thể nhịn được nữa, hít sâu một hơi, huyết khí bạo nộ, toàn bộ phù văn triển khai, lấy tốc độ cực nhanh hướng đối phương lao tới.
Bảy người thấy thế, tụ thành một đoàn, quay người bỏ chạy.
Tô Hạo dần dần tới gần, sắp bắt được người cuối cùng, thế mà bảy người đối phương vừa chạy, vừa thong dong triển khai trận hình, nghênh đón Tô Hạo tấn công, tự hồ đang đợi Tô Hạo lộ ra kẽ hở.
Ánh mắt Tô Hạo nheo lại, hắn phát hiện chỉ cần minh công kích một người trong đó, thì sẽ bị sáu người còn lại cuốn lấy, đến lúc đó khó mà thoát thân được.
Bảy tên Thái Sư này, kẻ nào cũng là thân kính bách chiến, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, vượt qua hắn rất xa, một khi đã mất đi ưu thế, bị đối phương quấn lấy, sinh tử khó liệu.
Không thể đánh!.
Tô Hạo lập tức quyết đoán, phát động "Địa Thứ" cùng "Hỏa Hoàn", nhiễu loạn trận hình của đối phương, sau đó thừa cơ rời đi, chậm rãi dừng lại, mà bảy người ở phía sau theo khoản mấy trăm mét rồi cũng dừng lại, đứng xa xa nhìn hắn.
Lúc này Tô Hạo đã phát hiện chỗ thiếu hụt của bản thân, một là thiếu đi tính cơ động, hai là thiếu công kích cự ly xa, ba là thiếu lực bạo phát siêu cường.
Nhìn bảy người sau lưng, hắn có chút khó xử, nên làm thế nào đây? Đối phương đến tột cùng là muốn theo dõi bản thân hay sao?
Nhân tộc truyền thừa bao năm, quả nhiên không thể khinh thường.
Tô Hạo ở đây lẳng lặng suy nghĩ đối sách, mà bảy ngươi kia cũng không nóng nảy, bọn hắn đều minh bạch, bảy người bọn hắn không có người nào có thể đấu tay đôi với 'Khách Qua Đường', nên chỉ có thể so kiên nhẫn, mà một thợ săn hợp cách, thứ không thể thiếu nhất chính là kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, bởi vì nếu xông lên loạn xạ, cái mạng nhỏ của bọn họ, có lẽ hôm nay dừng ở đây rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận