Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 803: Thiên Tài Như Ta, Có Lỗi Với Hai Người (1)

Một năm nay Tô Hạo gặp không ít loại tai hoạ, thời điểm giải quyết mấy tai hoạ này, hán cũng gặt hái được không ít Nguyên Khí, trong quá trình nghiên cứu, đối với phương thức phát động loại năng lực đặc thù này đã có lý giải nhất định.
Đầu tiên, hắn xác nhận được một việc: 'Nguyên' không phải là vật chất, cũng không phải là năng lượng, mà là sự vật trong quá trình chuyển hoá vật chất cùng năng lượng, đồng thời thoả mãn công thức khối lượng-năng lượng.
Cũng chính là, chỉ cần nắm giữ phương pháp tương ứng, có thể thông qua phương thức hao tổn vật chất, thu hoạch được năng lượng tương ứng.
Trái lại, cũng có thể lợi dụng chuyển hoá năng lượng thành vật chất đối ứng.
Nhưng muốn từ năng lượng chuyển hoá thành vật chất, liền khá phức tạp, bởi vì bản thân 'năng lượng' không cách nào đong đếm, chỉ có thể dựa vào số lượng 'trạng thái vận động', có thể quan sát đo đạc, nhưng không cách nào cầm trong tay, thậm chí loại trạng thái vận động này còn cần một vật với tư cách là nhân vật thừa nhận.
Vì vậy, mạch suy nghĩ tốt nhất, chính là lợi dụng vật chất đi chuyển hoá thành 'Nguyên', lại thông qua 'Nguyên' chuyển hoá thành vật chất đặc biệt, ví dụ như Huyết Khí, Linh lực, nguyên tố đặc thù.
Nếu cần thiết, có thể tức thì đem vật chất chuyển hoá thành Nguyên, sau đó đem Nguyên chuyển hoá thành năng lượng thuần tuý, tiến hành bộc phát.
Nói cách khác, chỉ cần có vật chất, trên lý luận có thể thông qua Nguyên, biến đổi thành bất cứ thứ gì, như là chúa sáng thế trong thần thoại.
Càng hiểu rõ thêm về Nguyên, Tô Hạo càng thêm hưng phấn, có thể phá giải sự huyền bí của Nguyên, hắn sẽ lần nữa bay vọt về chất, triệt để thoát khỏi sự ỷ lại của hoàn cảnh, không hề cố kỵ thâm nhập vào tinh không.
Chỉ cần có vật chất, hắn liền không gì không làm được, thậm chí, có thể kéo sài sinh mệnh của mình, từ nay về sau không sợ ngủ say!
- Giải thích, Nguyên dịch nghĩa ra là khởi nguồn. Hết giải thích.
Hắn chậm rãi nắm chặt nắm đấm: "Nhất định phải phá giải nó!"
"Nhưng chỉ dựa vào một mình ta liền không làm được, ta tuy rằng đoán được bản chất của Nguyên, nhưng đối với lý giải về Nguyên thì còn vô cùng nông cạn. Ta còn cần phải làm nhiều lần thí nghiệm để nắm giữ được đặc tính của Nguyên, còn phải tìm hiểu lịch sử phát triển của thế giới này, còn phải đọc bảo tàng mà tiền nhân lưu lại, còn cần bay vào vũ trụ, hiểu rõ đặc tính ở vũ trụ này..."
Mà bây giờ những kiện Nguyên Khí này, đã trở thành vật thí nghiệm tốt nhất mà hắn có.
Hắn có dự cảm, bí mật chuyển hoá của Nguyên, liền giấu trong những kiện Nguyên Khí.
Như vậy có thêm một câu hỏi, tai hoạ quỷ dị hình thành thế nào, làm sao xuất hiện ở hiện thực?
Hắn suy đoán chuyện này có liên quan đến 'Tinh Thần' của sinh linh, nhưng cụ thể thế nào, còn phải tiếp tục làm thí nghiệm mới được.
Nghĩ đến đây, trong đầu Tô Hạo hiện ra thân ảnh Phong Thành: "Hắc! Phong Thành không phải Nguyên Pháp Sư hệ Huyễn Tưởng sao? Cũng đến lúc gọi hắn về thí nghiệm rồi."
Trấn Hoài Thuỷ là một trấn nhỏ có hai con đường cái, còn lại đều là hẻm nhỏ, lúc này trước sau yên lặng một mảnh, từng toà nhà được xây bằng gạch đá chằng chịt lại với nhau, hiện lộ ra một loại phong cách đổ điển, cho dù đã trải qua nhiều tai hoạ, nhiều lần bị phá hủy, nhưng mà chỉ cần mọi người còn sống sót, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục lại, khôi phục lại sinh hoạt như lúc trước.
Đại Cẩu yên lặng đặt hai chân nằm sấp trước cửa sổ tầng hai, ánh mắt có thần nhìn về phía xa xa, dường như có thể nhìn xuyên qua thị trấn nhỏ, nhìn thấu sông núi, sau đó nhìn được chủ nhân mình ở hướng xa.
Nó suy nghĩ nhiều lần, muốn chạy tới chỗ chủ nhân mình để vui đùa, thế nhưng trước kia tiểu chủ nhân từng dặn qua, nhiệm vụ của nó, chính là trông nhà, sau đó chờ hắn về, nó còn ghi nhớ rõ điểm này!
Đột nhiên, ánh sáng hiện lên, cái đuôi của nó lần nữa khởi động như cánh quạt, sau đó điên cuồng xoay tròn, hai chân sau chống lên mặt đất chuẩn bị nhảy điệu thiết hài.
Nó nhìn thấy thân ảnh tiểu chủ nhân rồi!
Hai chân Đại Cẩu lấy đà, đột nhiên đạp một cái, từ trên cửa sổ nhảy xuống, sau đó chạy xuống dưới lầu, lại chạy vòng lên tầng hai, lại có chút không chắc chắn, vòng trở lại lần nữa, lần nữa đem đầu chó duỗi ra ngoài cửa sổ, cẩn thận nhìn qua.
Không sai được, tiểu chủ nhân chưa đi!
Nó dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống tầng một, mở cửa, lè lưỡi hướng tiểu chủ nhân phóng tới.
Thời điểm tới gần, nó đột nhiên phanh lại, sau đó đem trán của mình lộ ra, đợi tiểu chủ nhân dùng chân chặn lại.
Tô Hạo cười hặc hặc một tiếng, không để nó thất vọng, đưa chân chặn đầu Đại Cẩu lại.
Con chó này to như ngày hôm nay, một phần có công của Phong Thành giúp sức đấy, mập lên không ít, tinh khí mười phần, chỉ là thiếu đi một con chó cái là bạn, cũng là tiếc nuối lớn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận