Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 321: Ly Khai

Có lẽ là sợ, cũng có thể là lời giải thích cho những người đi ám sát bị giết chết một cái công đạo.
Ngày hôm sau, Trần Khánh Thăng liền tìm được Tô Hạo, trực tiếp nói với Tô Hạo, làm cho Tô Hạo không cần lo lắng Đường gia cùng Hàn gia giở trò quỷ.
Không sai, hơn bốn mươi người chạy đi ám sát một đứa nhóc, quả thật đúng là mờ ám rồi.
Như vậy cũng tốt, tình huống trước mắt, Tô Hạo không cần bận tâm an nguy của đám người Bạch đại tỷ, cũng không muốn đối phương ngọc đá cùng tan.
Nếu chỉ có hai người Tô Hạo cùng Á Sơn, hắn cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, tới tận nơi diệt trừ hậu hoạn.
Mục đích của Trần Khánh Thăng tới đây, cũng không chỉ vì Tô Hạo báo tin, rất nhanh liền nói ra chủ ý của mình.
Trần Khánh Thăng trực tiếp nhìn Tô Hạo nói: "Cảnh Trung huynh đệ, con sủng thú cuối cùng mà ngươi triệu hội thật lợi hại, không biết có thể đưa cho Đại Quản Sở chúng ta chăm sóc được không? Yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc cho nó trở nên béo mập đấy!"
Tô Hạo cười nói: "Mấy đầu sủng thú này ta có nhiều lắm, bất quá có mấy đầu vượt quá nhận thức mọi người, không phải dễ lấy ra."
Trần Khánh Thăng cười cười gật đầu, nói: "Đây là chuyện đương nhiên, bất quá ngươi có điều kiện gì, cứ việc thoải mái nói ra, chúng ta sẽ tận lực hoàn thành!"
Tô Hạo nói: "Đầu sủng thú này ta còn chưa thu phục hoàn toàn, tạm thời chưa có ý định gì khác, bất quá cũng không phải là không có hy vọng!"
Hai mắt Trần Khánh Thăng sáng lên: "Nói vậy là sao?"
Tô Hạo nói: "Ba năm sau, có lẽ ta sẽ thay đổi suy nghĩ đấy!"
Trần Khánh Thăng lộ ra vẻ vui mừng, mặc kệ bao nhiêu năm, chỉ cần có cơ hội đạt được đầu sủng thú thân vượn đầu chó kia, vậy chính là tin tức tốt.
Trần Khánh Thăng cười nói: "Đã như vậy, ba năm sau chúng ta sẽ tìm ngươi bàn ra phương án hợp tác về đầu sủng thú này! Về phần mấy con sủng thú khác..."
Tô Hạo nói: "Mấy con sủng thú khác à, cái này đơn giản, buổi chiều ta sẽ đến làm thủ tục, đều giao cho các ngươi quản lý, không chỉ như thế, đến cả đầu Thái Thản Cự Thú, cũng sẽ giao cho các ngươi!"
Trần Khánh Thăng đại hỉ, Tô Hạo khẽ mỉm cười nói: "Đúng rồi, qua mấy thắng nữa, ta còn có một đầu sủng thú cấp cao, đến lúc đó cũng đưa cho các ngươi chăm sóc."
"Cấp cao !"
Trần Khánh Thăng nhịn không được ra vẻ, ha ha cười nói: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ chăm sóc sủng thú của ngươi béo tròn."
Tô Hạo nói: "Bất quá càng thêm nhiều kỹ thuật nữa."
"Kỹ thuật không phải là vấn đề!"
Cùng Đại Quản Sở bàn xong quan hệ hợp tác, ngày hôm sau Tô Hạo liền ngồi máy bay rời khỏi thành phố Thánh Sư.
Mục tiêu, thành phố Vĩnh Tân.
Nhìn thấy Tô Hạo an toàn trở về, đám người Bạch đại tỷ mở một bữa tiệc tối vì Tô Hạo.
Đêm khuya, Tô Hạo cùng Á Sơn tìm được Bạch đai jtyr, ba người ở trên sân thượng, nhìn tòa thành thị này.
Gió đêm vù vù thổi qua, thổi tan cái nóng oi bức.
Tối nay Tô Hạo muốn nói gì, Bạch đại tỷ mơ hồ đã có dự cảm, tâm tình của nàng không được tốt lắm.
Tô Hạo nói ngày vào điểm chính: "Bạch đại tỷ, qua mấy này nữa, ý định của ta cùng Cảnh Nghĩa đi ra ngoài du học, cũng không biết lúc nào mới trở về."
"Quả nhiên..."Bạch đại tỷ thở dài một hơi, cũng không nói gì thêm.
Tô Hạo đem số điện thoại của mình đưa cho Bạch đại tỷ, nói: "Đây là số điện thoại của ta cùng Cảnh Nghĩa, có chuyện gì, có thể nhắn tin, hay đợi đến chủ nhật, có thể gọi điện cho chúng ta."
Bạch đại tỷ nhận lấy tờ giấy Tô Hạo đưa tới, cẩn thận cất kỹ, sau đó nói: "Các ngươi về sau có trở về nữa không?"
Tô Hạo đương nhiên gật đầu nói: "Đương nhiên! Mấy dịp lễ tết, ta cùng Cảnh Nghĩa sẽ quay về. Nơi đây vĩnh viễn là nhà của ta!"
Bạch đại tỷ nở nụ cười, khéo mắt lóe lên nước mắt, nói khẽ: "Vậy là tốt rồi!"
Ba người không nói gì nữa, ngay tại trên sân thượng ngắm sao.
Ngày hôm sau, Tô Hạo đi bái phỏng Phó Nhạc Di, cùng Phó Nhạc Di tạm biệt xong, liền cùng Á Sơn thu dọn đồ đạc.
Ngày thứ ba, Tô Hạo cùng Á Sơn mỗi người đeo một túi balo lớn rời đi.
Trước khi đi, Bạch đại tỷ cho Á Sơn cùng Tô Hạo mỗi người một cái ôm, nói khẽ: "Mọi việc cẩn thận, an toàn quan trọng nhất."
Đi xa, Á Sơn rõ ràng có chút không nỡ, liên tiếp quay đầu lại.
Tô Hạo nói: "Đừng nhìn, mấy năm tiếp theo của chúng ta, ở ngay tại thành phố Vĩnh Tân sinh hoạt , sẽ không đi xa."
Á Sơn ngạc nhiên: "Làm điệu bộ này, ta còn tưởng phải đi xa đấy!"
Tô Hạo nói: "Phải mấy năm sau chúng ta mới rời đi, gần đây cẩn thận một chút, để tránh sau khi chúng ta đi, có người ra tay với đám người Bạch đại tỷ. Kế tiếp chúng ta trước thể hiện ra ngoài vẻ thoát ly khỏi tiểu viện Thần Hi, sau đó âm thầm quan sát xem có kẻ nào nhảy ra gây sự hay không. Nếu mọi thứ thuận lợi, đến lúc đó chúng ta sẽ rời đi."
Á Sơn hiểu rõ, gật đầu nói: "Đã hiểu, Cảnh Trung lão đại!"
Tô Hạo lấy ra hai cái căn cước giả, đem một tấm đưa cho Á Sơn nói: "Đây là giấy chứng nhận thân phận mới của ngươi, từ nay về sau ngươi họ Cổ, tên là Cổ Á Sơn, ta là Cổ Duy. Hiểu chưa?"
"Đã hiểu, Duy lão đại!" Á Sơn nhận lấy căn cước nhìn qua, phía trên đều là tin tức ngụy tạo, đến mặt của hắn cũng có trên này.
Ở lại Tiểu Viện Thần Hi, Tô Hạo liền không cách nào thực hiện thí nghiệm, khắp nơi phải cẩn thận thu liễm, bó tay bó chân, thật sự không phải hoàn cảnh hắn muốn.
Điều này làm hắn hoài nghiệm lại căn cứ thí nghiệm ở kiếp trước, chỉ có hai ba người, muốn làm gì thì làm, không cần lo lắng có người có ý đồ không tốt, cũng không lo lắng đến thí nghiệm của bản thân gây gộ thương cho người khác.
Đó mới là sinh hoạt hắn hướng tới.
Tô Hạo cùng Á Sơn đi ra ngoài thành phố xong, liền tìm nơi hẻo lánh để ẩn nấp, sau đó chui xuống lòng đất, trực tiếp hướng khu Tây Nam đi tới.
Căn cứ thí nghiệm lúc trước Tô Hạo xây dựng, nằm ở trong một ngọn núi phía Nam cách thành phố Vĩnh Tân khoảng 10 ki-lô-mét.
Nơi này lúc trước được Tô Hạo sử dụng để triệu hoán Phó Tinh Thú, hiện tại vừa vặn có thể dùng làm căn cứ thí nghiệm, Tô Hạo liền đặt tên là trụ sở Vĩnh Tân.
Sau khi bị mật di chuyển mấy cây số, Tô Hạo cùng Á Sơn từ dưới đất bay lên, rất nhanh hướng trụ sở Vĩnh Tân bay tới, không đến mười phút, đã tìm được vị trí, mở ra cửa động ngụy trang, tiến nhập vào trong sơn động.
Dưới tác dụng của phù văn, không gian bên trong núi sáng lên, Tô Hạo nhìn Á Sơn nói: "Hai năm tiếp theo chúng ta sẽ ở chỗ này. Sau đó ta sẽ khắc ấn phù văn cho ngươi, cho ngươi nắm giữ năng lực phi hành. Về phần vật tư sinh hoạt, liền từ mấy tiểu trấn xung quanh mua về."
Suy nghĩ một chút, Tô Hạo lại nói: "Còn nữa, ngươi không phải muốn xây dựng tổ chức 'đồ tể người phản kháng' sao? Chỉ cần ngươi nắm giữ năng lực 'Cảm giác sinh mệnh' thì có thể tùy thời xây dựng tổ chức, thời điểm ban đêm, có thể đi gây dựng đại nghiệp của ngươi rồi.."
Á Sơn nhiệt tình mười phần: "Tốt, Duy lão đại!"
Trong vòng một đêm, hai tiểu hài tử Bạch Cảnh Trung cùng Bạch Cảnh Nghĩa biến mất trong tầm mắt mọi người, mà chủ đề Bạch Cảnh Trung đạt giải quán quân cũng dần dần hạ nhiệt, tin tưởng tiếp qua không lâu, liền triệt để biến mất trong tầm mắt mọi người.
Hiệp hội triệu hoán sư trải qua nhiều lần điều tra, cuối cùng xác nhận được người ám sát Phan nghị viện, chính là quán quân của cuộc thi triệu hoán sư, Bạch Cảnh Trung, nhưng bọn họ thiếu khuyết chứng cứ mấu chốt, không cách nào lập án.
Mà người Phan gia cũng chỉ phái hai người tượng trưng đến Thần Hi Tiểu Viện ngồi chờ chồm hỗm, làm dáng một chút, trên thực tế đối với việc lấy lại danh dự trên thân Bạch Cảnh Trung, bọn họ đã không còn ôm hy vọng.
Tìm được hay không còn chưa nói, nhưng tìm được bọn họ dám động thủ sao? Nhìn Phan nghị viện đi, nằm ở trong phòng làm việc cũng không thoát được.
Tô Hạo biến mất, Đại Quản Sở cũng không hề lo lắng, chỉ cần sủng thú của Tô Hạo còn nằm trong tay bọn hắn chăm sóc, vậy bọn hắn cũng không có gì phải lo.
Á Sơn sau khi đem căn cứ bố trí xong, Tô Hạo triệu hồi ba đầu sủng thú [Biến Hình Giả], lẩm bẩm nói: "Kế tiếp, tiếp tục tiến hóa lên [Vô Hình Thú], mau chóng đạt tới [Thủy Quân]."
Bạn cần đăng nhập để bình luận