Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 947: Sinh Nhiều Một Chút (2)

Sau đó Phong Thành tiện tay ra trảo, một nén bạc xuất hiện, sau đó chia làm năm phần, theo thứ tự đủ loại hình dạng, biến thành năm cái vòng chân.
"Lão đại tên là Lăng Bách Hoa, lão nhị tên là Nguyên Hạ Phong, lão tam kêu là Nguyên Thu Diệp, lão tứ tên là Lăng Thính Tuyết, lão ngũ tên là Lăng Linh, thế nào?"
Nam hài dùng họ Nguyên của Nguyên Phong, nữ hài dùng họ Lăng của Lăng Tuyết.
Nguyên Phong lẩm bẩm nói: "Xuân hạ thu đông, trong phi thuyền không có xuân hạ thu đông, muốn dùng tên con ta để tưởng nhớ Xuân Hạ Thu Đông sao? Tốt, tên rất hay, cứ như vậy đi!"
Lăng Tuyết cũng chuyển mình, cười nói: "Tên rất dễ nghe."
Vừa sanh xong hài tử, mặc dù có Phong Thành dùng thuật trị liệu khôi phục như ban đầu, nhưng vẫn có chút suy yếu.
Phong Thành mỉm cười:" Ai nói phi thuyền không có xuân hạ thu đông? Không chỉ có xuân hạ thu đông, còn có núi, sông, biển cả,.... muốn gì có đó."
Hai người kinh ngạc.
Phong Thành ở trên vòng chân khắc tên của năm đứa trẻ, sau đó nói: "Ta còn có chuyện cần xử lý, không thể giúp các ngươi chăm sóc hài tử, chỉ có thể để các ngươi vất vả một chút, tự mình nghĩ cách."
Ăn mặc tiêu phí liền không cần bọn họ quan tâm, đều có máy móc tự động sản xuất, hai người chăm năm đứa trẻ liền dư xài.
Nguyên Phong bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
Phong Thành bổ sung: "Đương nhiên, có vấn đề gì, có thể tìm ta, trực tiếp hướng lên trời hô to tên ta là được."
Nguyên Phong đại hỉ: "Cảm ơn Phong Thành lão sư."
Phong Thành đi rồi, Nguyên Phong nhìn vào năm đứa trẻ, vẫn như cũ ngây ngốc.
"Ta nhanh như vậy đã làm cha? Còn là cha của năm đứa... Một chút cũng không có chuẩn bị. Ai có thể nói cho ta biết ta nên làm sao bây giờ.."
Phong Thành mới đi không lâu, năm tiểu hài tử liền khóc rống lên, Nguyên Phong trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.
Hắn thầm nói: "Hối hận rồi... Thời điểm không có tiểu hài tử tự do tự tại, ta đây vì sao không nghĩ tới, vậy mà lại muốn sinh tiểu hài tử."
Phong Thành cười hả hả gửi tin nhắn cho Tô Hạo: "Duy lão đại, Lăng Tuyết mới sinh ra năm tiểu hài tử, đều khoẻ mạnh cả."
Tô Hạo nói: "Còn rất nhanh đi!"
Á Sơn nói: "Không nghĩ tới Phong Thành ngươi lại có thiên phí làm bác sĩ khoa sản, chậc chậc chậc! Rất lợi hại!"
Phong Thành coi như Á Sơn đang khen ngợi bản thân, cười hắc hắc nói: "Nếu không phải cân nhắc đến vấn đề dinh dưỡng, ta có thể một hơi khiến bọn họ sinh mười đứa."
Tô Hạo nói: "Năm là đủ rồi, cũng đừng để trong phi thuyền khắp nơi là tiểu hài tử."
Phong Thành nghĩ đến cảnh một đám trẻ ở trong phi thuyền cãi nhau, liền giật mình nói: "Đã hiểu! Có ta ở đây, kế tiếp bọn họ có làm gì cũng không sinh ra nổi một đứa."
Trong phòng thí nghiệm số 1, Phi Viên cũng cảm giác được sinh mệnh mới ra đời, tò mò hỏi Tô Hạo: "Cổ Duy tiên sinh, ngài đồng ý cho bọn họ sinh nở đời sau sao?"
Một nam một nữ, trên lý thuyết vẫn có thể sinh ra một tộc quần nhân loại.
Tuy cận huyết có thể khiến mắc nhiều bệnh di truyền, thế nhưng đây cũng chỉ là số liệu mà thôi. Chỉ cần không ngừng sinh nở, sàng lọc lại chỗ thiếu hụt trong cơ thể, mở rộng nhân số, có lẽ sẽ rất nhanh hình thành một tộc quần ổn định...
Đương nhiên, trên lý thuyết là vậy, dù sao cũng không có thế giới nào chỉ có một nam một nữ.
Đúng rồi, ngoài trừ Nguyên Tinh....
Bất quá Tô Hạo chắc chắn sẽ không để bọn họ sinh nở lung tung.
"Chiếc phi thuyền này dùng để thăm dò vũ trụ, không phải là nơi tránh gió của Nguyên Tinh, không có khả năng để bọn họ ở đây tiếp tục sinh đẻ."
Chẳng qua nếu như Nguyên Phong cùng Lăng Tuyết có ý định dựa vào sức mình, cứu vãn nhân loại Nguyên Tinh, đợi 20 năm sau, tình huống trên Nguyên Tinh ổn định lại, có thể cân nhắc ở trên Nguyên Tinh giúp bọn hắn thành lập cứ điểm nhân loại, để bọn họ có thể ở Nguyên Tinh sinh sôi nảy nở.
Có được hay không , còn phải xem ý định cùng cố gắng bọn họ."
Phi Viên lắc đầu nói: "Khó mà làm được."
Đã không có hệ sinh thái nguyên vẹn, chỉ với một cặp đôi muốn khôi phục nền văn minh nhân loại, có chút không thể.
Tô Hạo nói qua chuyện khác: "Ngươi đối với Tinh Thần Lực, một chút cũng chưa có phương hướng sao? Vậy có thể thu năm đứa trẻ này làm đệ tử, dạy bọn họ tri thức, thuận tiện xem có tìm được điểm đột phá hay không."
Phi Viên nói: "Tốt, Cổ Duy tiên sinh, chờ những hài tử này lớn, ta sẽ là lão sư cho bọn họ."
Hắn suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Đúng rồi Cổ Duy tiên sinh, truyền thu cho bọn họ tất cả tri thức, hay có hạn chế?"
Tô Hạo cười nói: "Không cần hạn chế, dựa theo ý nghĩa của ngươi mà làm, muốn dạy gì cũng được."
Phi Viên thở phào một hơi: "Cổ Duy tiên sinh, ngài thật vĩ đại, tri thức quý giá như vậy, vậy mà không thèm giữ lại truyền thụ ra ngoài."
Chuyện này dưới nhận định của Phi Viên, là tác phong của thánh nhân.
Cho dù là hắn, cũng không hề dám nói chắc chắn sẽ truyền thụ kiến thức của mình ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận