Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 354: Tung Tích Đứa Trẻ Bị Bắt Cóc (2)

Á Sơn đi theo sau lưng Tô Hạo, mỗi lần nhìn thấy ai đều cho rằng đây là Người Phản Kháng, hắn nhịn không được nữa mà thấp giọng hỏi:" Duy lão đại, đây chính là đại bản doanh của Người Phản Khang sao? Chẳng lẽ là tất cả người này?"
Tô Hạo vẫn như cũ như khách du lịch bình thường, nhìn trái ngó phải, đối với thứ gì cũng cảm thấy hứng thú, nghe vậy thuận miệng nói lại: "Cũng không phải, tuyệt đại đa số đều là khách tới du lịch, bọn họ đi tàu biển hay máy bay gì đó."
Á Sơn hiểu rõ nói: "Thì ra là thế, vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo? Bọn họ trốn ở chỗ nào?"
Tô Hạo nói: "Không cần phải vội, cứ thư giãn đi, đợi chín ngày sau chúng ta tính tiếp."
Mấy thứ như chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ, Tô Hạo chưa bao giờ làm, mấy chuyện đơn giản như vậy, cho hắn hai giây là có thể đưa ra phương án giải quyết...
Tìm Người Phản Kháng không phải rất đơn giản sao? Xác định đặc điểm của đối phương, nhắm vào đặc điểm rồi tìm!
Ví dụ như, Tô Hạo chỉ cần bao trùm Ra-da vào trấn Nhạc Viên, lưu trữ lại những phản ứng huyết khí đột nhiên biến mất hay đột nhiên xuất hiện, tất nhiên đó là những người phản kháng!
Chuyện này có cần hắn phải tự mình đi tìm không? Tất nhiên là không rồi, hắn chỉ cần dành thời gian ăn chơi chạy nhảy trong chín ngày này, liền có thể tìm được tám chín phần mười Người Phản Kháng.
Chờ bọn hắn tụ tập lại một chỗ tại 'Đại hội trao tặng', đến lúc đó có thể một đòn giết sạch, sao đó rời đi!
Á Sơn nhìn biểu cảm lão đại tự tin như nắm mọi thứ trong tay, lập tức cảm thấy yên lòng: Có Duy lão đại ở đây, chuyện này đã được tính trước, Duy lão đại chính là thần không gì không làm được đấy.
Nhưng Á Sơn không biết, phương pháp của Tô Hạo, chỉ cần hai giây là nghĩ ra mà thôi!
Đây không phải là do cách biệt IQ, mà là khác biệt tri thức giữa hai người.
Tô Hạo toàn lực phát động phù văn, ra-đa nguyên bản duy trì năm ngàn mét lập tức không ngừng mở rộng, trong nháy mắt đạt đến phạm vi một vạn mét.
"Hả?" Sau khi Tô Hạo mở toàn lực phù văn, ở phía Tây Bắc cách chỗ này tám nghìn mét có vô số huyết khí phản ứng lại.
Những huyết khí này khá giống con người, nhưng lại vô cùng yếu ớt, như có như không, đây là lần đầu tiên hắn thấy huyết khí ở trạng thái này, như là mạch đập vậy, kề cận giữa sự sống và cái chết.
Tô Hạo không khỏi tò mò.
Á Sơn chú ý đến dị thường của Tô Hạo, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy Duy lão đại."
Tô Hạo nói khẽ: "Đi, đi theo ta, chúng ta tới chỗ này nhìn một chút!"
Rời khỏi Trấn Nhạc Viên, Tô Hạo tránh được ánh mắt của đám người, cùng Á Sơn chui xuống đất, từ dưới đất chậm rãi hướng về phía trước.
Khoảng cách tám nghìn mét cũng không phải là xa, chỉ chốc lát sau, Tô Hạo cùng Á Sơn đã đi tới nơi.
Hai người từ dưới đất thò lên, hít vào một bầu không khí. Sau đó quan sát hoàn cảnh xung quanh, địa thế nơi này phập phồng, đồng cỏ khắp nơi, thoạt nhìn khá giống những nơi khác.
Tô Hạo chỉ chỉ dưới mặt đất, nhẹ nói: "Dưới đất, chui xuống xem sao?"
Á Sơn gật đầu, đi theo Tô Hạo cùng một chỗ tiềm nhập xuống mặt đất.
Tô Hạo thuận theo cảm giác, chậm rãi chuyển hóa một lối đi dưới lòng đất, dần dần hạ thấp xuống.
"Đã thông!"
Tô Hạo cảm nhận đã chạm tới vách tường, lập tức bắt đầu cẩn thận.
Hắn và Á Sơn đầu hướng ngược xuống, thân thể treo lên, sau đó chậm rãi thò đầu xuống, nhìn tình huống chỗ này.
Nguyên bả hai người cho rằng sẽ là một mảnh tối om, nhưng không nghĩ tới đèn đuốc lại sáng trưng.
Trong nháy mắt thò đầu xuống, toàn bộ tình cảnh chỗ này được thu hết vào trong mắt.
Tô Hạo cùng Á Sơn đều bị tình cảnh này dọa đến sợ ngây người! Dù là Tô Hạo tự xưng trải qua rất nhiều đời người, cũng bị cảnh trước mắt này chấn kinh.
Mà hai mắt Á Sơn trợn tròn tràn đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào tình cảnh dưới đất, miệng khé rộng một hơi, hô hấp cũng theo vậy đình chỉ. Cặp mắt mất đi tiêu cự.
Thứ hiện trước mắt bọn họ, chính là những đứa bé trần trụi, được bao bọc trong một lớp màng, treo trên không trung, nhẹ nhàng lay động, đứa bé nhắm mắt lại, im lặng, giống như co rúc trong bụng mẫu thân vậy, thoạt nhìn thập phần hài hòa.
Nhưng mà mấy lớp màng này, không chỉ có một cái, mà ngàn vạn cái, chiếm hết tầm mắt của Tô Hạo cùng Á Sơn, không nhìn thấy điểm cuối.
Trên mặt đất còn có máy móc tự động làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, cùng vài nhân viên giám sát điều khiển.
Nhìn một tình cảnh quỷ dị này, làm cho linh hồn Á Sơn muốn thoát ra ngoài.
Điều này giải đáp nghi hoặc lâu nay của Á Sơn, những đứa trẻ bị bắt đi đâu, cuối cùng Á Sơn cũng biết, nhưng hắn một chút cũng không vui nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận