Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 245: Đột Kích

Sau ngày hôm đó, Bạch Sơn Tùng không dám có suy nghĩ xấu nữa, nhìn thấy Tô Hạo cùng Á Sơn liền đi đường vòng.
Từ đó về sau, toàn bộ trại mồ côi không có dám người trêu trọc Á Sơn cùng Tô Hạo, đến cả Bạch Cảnh Xuân cùng phòng cũng được lợi theo.
Ba người bọn hắn là lứa nhỏ tuổi nhất, ngược lại thành công trở thành sự tồn tại không ai muốn chọc vào.
Đương nhiên, Bạch Cảnh Xuân chỉ được thêm vào.
Tô Hạo vừa ăn vừa tự hỏi nhiều vấn đề.
Á Sơn ở một bên chỉ biết ăn cơm, ăn một nửa còn chép miệng chậc lưỡi nói: "Cảnh ! Trọng lão đại, mấy món ! này thật là! Vẫn ! là ta nấu cơm ngon!"
Tô Hạo cũng không để ý tới hắn, mà nghĩ đến lời nói của Bạch đại tỷ.
Muốn trở thành triệu hoán sư, cần chính là thiên phú, thiên phú là điều kiện tiên quyết, nếu như không có thiên phú, dù cho chỉ số IQ hơn 150, thân thể vô cùng cường đại, cũng vô duyên trở thành triệu hoán sư.
Nhưng Tô Hạo thiếu khuyết thiên phú sao?
Đối với chuyện này Tô Hạo lộ ra nụ cười thần bí!
Hắn nếu muốn thiên phú gì mà chẳng không có?
Nếu như chưa trải qua thế giới người Chu Hoạch, mà đến thế giới này không có thiên phú, hắn quả thật không có cách, nhưng hiện tại không cần lo lắng a.
Có thiên phú thì khỏe, không có cũng chẳng sao, bản thân tạo một cái không được à?
Mục đích của Tô Hạo khi trở thành triệu hoán sư, thực sự không phải để triệu hoán thú, mà là muốn lợi dụng thân phận cùng tri thức của triệu hoán sư, đi tìm tòi nghiên cứu của nguyên lý triệu hoán, làm rõ ràng vì sao triệu hoán thú có thể tùy ý di chuyển xuyên qua không gian.
Nếu như thành công, như vậy Tô Hạo dự tính, hắn sẽ ở thế giới này đạt được năng lực vô cùng mạnh, Thuấn Gian Di Động.
"Vì vậy, trước mắt cần phải tiến hóa thành [Cốt Ma]! Hiện tại ta đã là võ giả tinh anh, còn cần đợi hai tháng nữa, làm cho cơ thể thích ứng một phen. Hai tháng sau, bắt đầu tiến hóa thành [Thân Giáp Nhân]!"
Tô Hạo yên lặng bấm tay tính toán, hắn muốn lấy tốc độ nhanh nhất tấn cấp, đạt được sức mạnh, bảo đảm có thể ở trong thế giới này sống an toàn, mãi cho đến khi nghiên cứu thấu triệt năng lực huyền bí không gian thì thôi.
Lúc này, tiểu cô nương Bạch Sơn Lan bưng khay cơm đi tới, ngồi xuống đối diện Á Sơn, liền bắt đầu chỉ trích hai người: "Cảnh Nghĩa, các ngươi sao lại bắt nạt người cùng nhà thế?"
Á Sơn mắt nhìn nhìn Duy lão đại, thấy Duy lão đại còn bận chuyện suy nghĩ của mình, hắn cũng giả bộ không nghe được, trong đầu buồn bực ăn cơm.
Chiêu giả ngu này, Á Sơn trải qua một năm rèn luyện, đến bây giờ giả ngu có chút giống rồi.
Bạch Sơn Lan thấy Á Sơn ngây ngốc không để ý tới bản thân, vì vậy quay đầu đến hỏi Tô Hạo.
Á Sơn kinh hãi, Duy lão đại đang suy nghĩ chuyện quan trọng, đây là thời điểm có thể quấy rầy sao? Không muốn sống à?
Á Sơn nhanh tay lẹ mắt, tay cầm cái chén, thò tay kéo lại mặt của Bạch Sơn Lan, đem nửa khuôn mặt Bạch Sơn Lan kéo lại.
Bạch Sơn Lan há mồm muốn nói chuyện, Á Sơn trực tiếp cầm một cái đùi gà, trực tiếp nhét vào miệng Bạch Sơn Lam, mỉm cười ý bảo: "Ăn đi!"
Bạch Sơn Lan cạn lời.
Một tháng sau.
Trong phòng thí nghiệm quả cầu không gian, Tô Hạo xem từng bản mô phỏng thiết kế gien [Thân Giáp Nhân] cho hắn.
Dù sao gien của nhân loại cũng không giống người Chu Hoạch, không có khả năng rập khuôn vào phương án đó.
Cần hắn bỏ ra một đoạn thời gian sửa đổi, mô phỏng, lại kiểm tra quan sát, cuối cùng mới có thể xác định ra phương án.
Thẳng cho tới hôm nay, Tô Hạo cuối cùng cũng mô phỏng ra thành công, tỉ lệ thành công 99.9%.
So với xác suất tiến hóa thành [Thần] thì giống hệt.
Tô Hạo thối lui khỏi quả cầu không gian, nhìn thoáng qua Á Sơn đang điên cuồng sao chép bài tập, cười nói: "Cảnh Nghĩa, tiếp tục làm vật thí nghiệm của ta đi!"
Á Sơn vui sướng nói: "Tốt, Duy lão đại!"
Tô Hạo nói: "Gọi ta là Cảnh Trung lão đại!"
Á Sơn lập tức sửa đổi: "Tốt, Cảnh Trung lão đại, làm vật để cho lão đại thí nghiệm là thứ ta thích nhất!"
Màn đêm buông xuống, đèn sáng rực rỡ.
Tô Hạo từ chỗ mọi người biết đây là tòa thành phố tên là Vĩnh Tân, quy mô thuộc loại hai loại ba, màn đêm vừa buông xuống, trong thành trị liền xuất hiện đủ loại ánh đèn chói mắt.
Mà chỗ trại mô cồi của Tô Hạo.
Vị trí nằm cạnh biên giới thành thị, ngọn đèn lờ mờ, có vài cái còn tắt ngúm.
Một thân ảnh cao gầy xuất hiện trên một tòa nhà bốn tầng, quan sát trại mồ côi có diện tích không lớn.
Lúc này nam tử tóc húi cua đi tới, tới gần thân ảnh cao gầy kia, cùng hướng theo hắn nhìn lại, mượn ngọn đèn đường nhìn trại mồ côi.
Một lát sau, nam tử tóc ngắn nói: "Sinh ca! Ta đã điều tra qua, chỗ này tên là trại mồ côi 'Tia Nắng Ban Mai', có ba đứa hài tử 5 tuổi, ngụ ở căn phòng thứ ba."
Sinh ca lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Đà tử, làm tốt lắm, làm xong chuyến này, công trạng tháng này của chúng ta coi như xong!"
Đà Tử nói: "Có thể hao tốn một ít công sức mới thăm dò được, ai mà nghĩ tới một nơi nhỏ bé thế này, sẽ có trại mồ côi? Hắc hắc, vẫn bị chúng ta phát hiện!"
Sinh ca nói: "Đi, chúng ta đi xuống."
Sinh ca nói xong, liền đi đầu tiên, từ tầng bốn trực tiếp nhảy xuống, người đang rơi trong không trung, từ bên cạnh liền xuất hiện một con Hắc Miêu đưa hắn đón lấy, nhẹ nhàng rơi xuống đất, vậy mà không phát ra một chút âm thanh.
Đà Tử hâm mộ nhìn Hắc Miêu dưới háng Sinh ca, đây là Triệu hoán thú cấp C, Hắc Vân Báo, có được hai kỹ năng, 'Ẩn Hình Hắc Dạ' cùng 'Trảo Kích', đồng thời tố chất thân thể cũng rất mạnh, là sủng thủ dùng để chạy trốn siêu cấp.
Mà hắn chỉ là Triệu Hoán Sư cấp D, triệu hoán ra một con chuột đất, có kỹ năng 'Độn Địa', làm một chút trộm vặt thì được, chứ đánh nhau thì chịu.
Đà Tử hạ quyết tâm, lần sau nhất định phải triệu hoán ra một con thú thật uy phong.
Hắn đi vào trong góc tường, theo đường cũ ống nước thuận tiện trượt xuống, trong lòng thở dài: "Ài ! Sao mà phèn thế nhỉ!"
Rất nhanh, thân ảnh hai người lén lút, chậm rãi tới gần trại mồ côi, đi tới sau lưng cây.
Sinh ca chỉ vào bùn mà nói: "Đà Tử, ngươi ở chỗ này đào đất đi! Ta ở ngoài tiếp ứng, đắc thủ liền đi ra, đừng gây ra động tĩnh!"
Đà Tử gật đầu, một tay chạm xuống đất, hai mắt nhắm lại, tập trung suy nghĩ.
Qua hai lần hô hấp, phía trước Đà Tử xuất hiện ánh sáng vặn vẹo, một con chuột nhỏ không biết từ đâu xuất hiện, im lặng nằm bên cạnh.
Đà Tử thở một hơi, lau lau cái trán đầy mồ hôi: "Trạng thái không tệ, một lần liền có thể thành công! Đại Cát, đi nào!"
Hắn vung tay lên, con chuột này nhảy lên, lấy tư thế vận động viên nhảy công chui xuống đất, để lại một cái động lớn đen kịt.
Ngay sau đó chuột đất không ngừng đào.
Đà Tử thấy cái đuôi chuột đất bên trong, cũng hướng chui vào trong động, đi theo hang của chuột đất.
Tô Hạo vừa mới chìm vào giấc ngủ đột nhiên mở mắt.
Một năm vận chuyển 'Cường Hóa Ngũ Giác', làm cho thính giác của Tô Hạo trở nên thập phần nhạy bén.
Ngay tại thời khắc vừa rồi, hắn nghe được âm thanh sột soạt, truyền từ dưới mặt đất.
Điều này làm cho Tô Hạo cảnh giác hẳn lên, hắn hiểu được, âm thanh này sẽ không vô duyên vô cớ phát ra.
Tô Hạo xốc lên cái chăn, đứng dậy lấy ra một cây đoản đao, sau đó kêu Á Sơn tỉnh lại.
Đồng thời truyền thanh âm qua tù giam: "Á Sơn, có biến, đừng lên tiếng!"
Trong nháy mắt Á Sơn liền tỉnh táo, đồng dạng cũng rút ra một thanh đoản đao nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng.
Hai thanh dao gọt trai cây này, là Tô Hạo thừa dịp trợ thủ tàng nhang của Bạch tỷ không để ý, trộm đi.
Đối với hắn mà Á Sơn lúc này, vô cùng tiện tay.
"Đến rồi!"
Tô Hạo triệt để thoái lui phía sau, hơi cúi người, vận sức chờ phát động.
Nhìn về phía một khối gạch men sứ hình vuông nhẹ nhàng bị đẩy ra, một đầu chuột nhỏ từ dưới đất chui ra ngoài.
Mà Á Sơn cùng Tô Hạo cũng sớm quán chú huyết khí vào đoản đao, thấy con chuột xuất hiện, liền nhao tới chém ngang cổ.
"Phốc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận