Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 108: Tung Tích (2)

Chỉ cần có huyết khí tinh anh, năng lực sinh tồn của hắn sẽ tăng thêm một mảng lớn.
Nếu không chỉ cần một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, có thể khiến hắn lần nữa lang thang ngoài vũ trụ thêm mấy trăm ngàn năm.
Hắn không sợ chết, nhưng mà chết thì phải có chút giá trị.
"Như vậy chuyện kết tiếp, chính là tiến giai lên cảnh giới Tinh Anh!." Tô Hạo tràn đầy hy vọng với tương lai, chỉ cần hắn lên tới Tông Sư, là có thể bắt đầu thăm dò thế giới này rồi.
Cái thế giới này, buổi tối cất giấu đồ vật kinh khủng gì? Tô Hạo đối với điều này rất hiếu kỳ.
Tuy nhiên, cũng không thể trốn mãi trong phòng bếp được, chỗ củi đã được đốt gần hết. Lại trốn ở đây, nói không trừng có ngày bị gia chủ ném vào lò đốt sống luông.
Trước phải tìm một nơi khác ẩn thân, tiền trên người chỉ đủ ăn, căn bản không thuê nổi phòng ở, hơn nữa một đứa nhỏ đi thuê phòng, quỷ mới biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Đã có chút năng lực tự vệ, Tô Hạo làm việc không sợ đầu sợ đuôi, nói làm là lằm.
Hắn đem đoản mấu sắc bén dùng một tấm vải bọc lại, lại đem đoản mâu cầm trong tay như quải trượng, bắt đầu hướng nơi vắng vẻ thăm dò.
Ý tưởng của Tô Hạo là tìm một nơi có thể ẩn nấp, vắng vẻ, có thể tùy thời quan sát ra ngoài.
Rất nhanh, Tô Hạo đã tìm được một nơi ẩn nấp.
Đây là một vách tường sụp đổ, vừa vặn hình thành một không gian hình tam giác, chỉ cần đem đá vụn ở bên trong dọn sạch, lại trải lên chút cỏ khô, sau đó phong bế lại hai đầu, chỉ cần chừa một cái lỗ nho nhỏ làm cửa ra vào, là có thể hình thành một chỗ ẩn nấp đơn giản.
Thời điểm ra ngoài, lại dùng miếng đất đem cái lỗ nhỏ phong bế, thì người thường không có khả năng phát hiện chỗ này.
Tô Hạo nghĩ xong thì liền hành động.
Trong chốc lát, hắn đem chỗ ẩn nấp kiến thiết hoàn tất. Chuyện này, ở thế giới trước hắn đã làm nhiều lần, nên quen tay hay việc.
Làm xong, Tô Hạo lăn lông lốc chui vào chỗ ẩn nấp, sau đó từ bên trong dùng một tảng đá ngăn cửa động, chỉ để lại một cái lỗ nhỏ thoáng khí. Đứng từ bên ngoài nhìn vào, tuyệt đối không nghĩ tới bên trong lại có người ở.
Thở phào một cái, Tô Hạo buông lỏng tâm tình. Một lát sau, hắn ngồi xếp bằng lại, bắt đầu chuyển hóa huyết khí tinh anh.
Ba ngày sau, Tô Hạo rời khỏi chỗ ẩn nấp, hướng phía chợ đi đến.
Hắn cần mua một chút thức ăn, sau đó tìm người hữu duyên mượn tiền, rồi mua chút quần áo vải vóc, cũng sắp tới mùa đông rồi, phải bắt đầu trước khi mùa đông tới mua nhiều quần áo mặc mới được.
Hắn biết rõ tiểu thành mình đang ở, tên là Lâm Thành.
Tòa thành thị này được tạo nên bởi các ngôi nhà dân nhỏ bé, càng đi sâu vào khu trung tâm, kiến trúc ở đó cấp bậc càng cao. Tiền được sử dụng ở đây gọi là Chu, dùng hỗ hợp kim loại tạo thành. Một vạn Chu có thể đổi được một Vàng.
Không sai, vàng ở thế giới này, vẫn là tiền thông dụng.
Tô Hạo mua một phần đồ ăn, theo thói quen lại giảm thấp cảm giác tồn tại của bản thân, chọn một cái hẻm nhỏ đi tới, lại bị sau bảy tiểu hài tử lớn hơn hắn cái đầu chặn lại.
Tô Hạo tiếp cận bốn tuổi, thân cảo khoản một thước hai, mà sau đứa bé này có lớn có nhỏ, nhưng so với Tô Hạo thì tráng kiện hơn rất nhiều, tuổi trung bình tầm khoản sáu, chiều cao bình quân khoản một thước năm.
Vô luận về hình thể hay số lượng, đều nghiền ép Tô Hạo.
Trong đó có một đứa cao nhất, ở trên mặt có một vết sẹo dễ làm người khác chú ý, rõ ràng đây chính là lão đại trong nhóm nhỏ này, hắn đi đến trước mặt Tô Hạo, liếc qua đồ ăn trong tay Tô Hạo, ngả ngớn mà nói: "Mới tới à?"
Tô Hạo nhìn xung quanh một vòng, lắp bắp nói: "Có việc gì sao?"
Hài tử có vết sẹo toét miệng ra, cười nói: "Đương nhiên, ở địa phương này lăn lộn, cần phải giao phí bảo hộ cho Tiểu Phi Long Đoàn."
Dứt lời thò tay chụp tới đồ ăn trên tay Tô Hạo.
Tô Hạo bẻ cổ tay lại, tránh khỏi bàn tay tên sẹo chộp tới, nhẹ nhàng nói: "A, không có!."
Tiểu hài tử mặt sẹo không ngờ bị Tô Hạo tránh được, trong lúc nhất thời không nhịn được nữa, lao tới động thủ với Tô Hạo.
Tô Hạo tiến tới, một cước dẫm lên chân đối phương.
"Ngao ô !" Tiểu hài tử mặt sẹo lập tức ôm chân rên đau.
Năm người còn lại thấy thế, lập tức vây quanh người Tô Hạo, tiến tới quần ẩu.
Ngay sau đó tiếng kêu thống khổ lần lượt vang lên, trong hẻm nhỏ, sáu tên tiểu hài tử ngồi dưới mặt đất, ôm bàn chân rú thảm.
Mà sáu người đối mặt với Tô Hạo, liền trở nên dị thường sợ hãi.
"Dị...." Tiểu hài tử mặt sẹo vô lực nói một chữ, ngay sau đó cứng rắn nén lại, trên mặt càng thêm hoảng sợ.
Tô Hạo cau mày hỏi: " 'Dị' cái gì?"
Ai ngờ tên mặt sẹo càng thêm sợ hãi, vậy mà không để ý tới chân bị thương, lăn lông lốc đứng lên, khập khiễng chạy đi, năm đứa còn lại thấy vậy, cũng kinh hoàng chạy trốn.
Tô Hạo thuận tay giữ chặt một đứa cuối cù, muốn hỏi từ 'Dị' kia đến cũng nghĩ là gì, không nghĩ tới đứa trẻ này hai mắt trọn trắng dã, ngất đi, sau đó một cỗ mùi khai nước tiểu truyền tra.
Tô Hạo buông tay, tranh thủ thời gian rời khỏi đây.
Một ngày xong việc, thu hoạch Tô Hạo hôm nay tương đối tốt, mua được mộ bộ quần áo làm bằng vải bông, chắc hẳn đêm nay có thể ngủ ngon một giấc.
Màn đêm sắc buông xuống, Tô Hạo chỉnh đốn thỏa đáng, chuẩn bị lặng lẽ về nơi bản thân ẩn nấp.
Nhưng trong bầu không khí yên tĩnh, làm cho hắn gửi được một tia bất thừng.
Hắn tựa hồ bị cái gì theo dõi.
Quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không nhìn thấy.
Bộ pháp tiết tấu của Tô Hạo cũng không thay đổi, trong lòng mặc niệm một câu: "Tiểu Sáng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận