Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 681: Mario (1)

Trong lúc bầu không khí lâm vào quỷ dị, thời điểm còn nghe rõ tiếng hít thở của Phùng Hạng Long, bỗng nhiên trước đại sảnh nổi lên ánh sáng vặn vẹo, một thanh niên tóc ngắn xuất hiện, trên tay ôm một thứ máy móc kỳ lạ, một cái hộp lớn hình vuông cùng một chiếc màn hình lớn.
Đúng là Á Sơn, trong ngực hắn không phải là máy tính thời Tống sao?
Lúc này nghiên cứu máy tính chạy bằng Linh Năng đã thành công, người hưng phấn nhất không phải Á Sơn thì là ai.
Bởi vì hắn rất thích trò chơi trên máy tính, cuối cùng cũng có thể chia sẻ cho người ở thế giới này rồi! Ví dụ như dò mìn, Mario, Quyền Vương,... Nguyên bản buổi chiều mới giao thứ này cho Phùng Hạng Long, nhưng Á Sơn không kìm nén được, liền tự mình chạy qua đây một chuyến, ý định tự mình giải thích cho Tam Thúc về cách thao tác trên máy tính, cùng với chức năng, thuận tiện đem mấy trò chơi nhỏ do hắn làm ra giới thiệu cho Tam Thúc.
Về phần Tam Thúc có bị mê muội đánh mất ý chí hay không, hoàn toàn không cần phải lo lắng, chỉ là thư giãn đầu óc sau những ngày làm việc vất vả mà thôi!
Phùng Hạng Long vừa thấy Á Sơn xuất hiện, lập tức đi lên nghênh đón nói: "Tổng đội Nguyệt Ảnh tới rồi sao? Nhanh mau mau ngồi xuống. Tiểu Mai, dâng trà!"
Á Sơn lập tức chặn lại nói :"Không cần, chủ yếu tới đây giải thích cho Tam Thúc đồ chơi mới này."
Sau đó Á Sơn trực tiếp tạo ra một cái bàn, đem máy tính cẩn thận từng li từng tí đặt xuống, tiến đến trước mặt Phùng Hạng Long, từng bước hướng dẫn nên mở thế nào:" Ta trước dạy ngươi một vài tác dụng của máy tính."
Sau khi thấy thư ký cùng Phùng Hạng Long đi tới, Á Sơn không thể chờ đợi được nữa mở ra trò chơi dò mìn, hưng phấn nói: "Tam thúc, trước đề cử cho ngươi trò này, cam đoan ngươi sẽ thích!"
Một lát sau, Phùng Hạng Long cùng thư ký tiểu Mai mặt không biểu tình nhìn Á Sơn, không biết hắn đang nói gì.
Á Sơn kinh ngạc nói: "Ồ? Các ngươi không thích trò chơi này sao? Không sao, còn có một trò nữa, chính là Super Mario!"
Lại qua mốt lát, Phùng Hạng Long cùng thư ký tiểu Mai mặt vẫn như cũ không chút cảm xúc nhìn Á Sơn biểu diễn, nội tâm không chút dao động, thậm chí có chút chán....
Vẻ mặt Á Sơn cùng tinh thần tràn đầy sa sút, dường như mất đi thú vui nào đó vậy, vẫy vẫy tay, thần sắc chán nản nói: "Cũng được .... Tự các ngươi thử xem, ta có việc bận, liền không quấy rầy nữa."
Dứt lời, liền truyền tống biến mất.
Phùng Hạng Long cùng thư ký tiểu Mai hai mắt nhìn nhau, hỏi: "Ngươi nghe có hiểu không?"
Thư ký tiểu Mai mang theo vẻ mặt mờ mịt lắc đầu: "Không hiểu.... Có lẽ là do cảnh giới của chúng ta quá thấp, không lý giải được ý tưởng của thiên tài!"
Phùng Hạng Long đồng ý nói: "Quả thật như vậy !"
Sau đó ném ánh mắt ra ngoài cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy nửa diện mạo của Mạc Lĩnh Thành, hắn lẩm bẩm nói: "Máy Tính Linh Năng đã được chế tạo thành công, mà chốn thiên địa này, lại thay đổi từng ngày. Đây hết thảy, cũng quá nhanh đi, nhanh đến mức ngoài trừ Nguyệt Ảnh cùng Phùng Đường, tất cả mọi người đều phản ứng không kịp..."
Ngoài cửa sổ là một đống nhà cao tầng, mỗi toà đều có phong cách riêng biệt, con đường uốn lượn cong cong đã sớm biến mất, thay vào đó là từng con đường thẳng ngay ngắn, giăng khắp nơi, lại vô cùng rộng lớn.
Ở trên đường thường có xe Linh Năng chạy qua lại, ngay ngắn rõ ràng, trên không thỉnh thoảng còn có phi xa Linh Năng, thảm bay, ván bay, chổi bay xẹt qua bầu trời.
Làm cho mọi người không hiểu chính là, không biết Tổng Đội Nguyệt Ảnh nghĩ gì, đến cây chổi cũng biến thành Phi Xa Linh Năng, mấu chốt là còn có người mua!
Không thể giải thích được đại não của thiên tài! Không chỉ như thế, bọn hắn cũng không hiểu được quá nhiều chuyện! Nhưng đến cuối cùng, bọn hắn cũng sẽ phát hiện, những chuyện này đã được Nguyệt Ảnh tính từ trước.
Trên đường phố người đến người đi, mỗi ngày đều có vô số người mộ danh mà đến, cưỡi 'Xe bus Linh Năng ngắm cảnh Mạc Linh Thành' bảy ngày, giá cả vừa tiện nghi lại thoải mái, hơn nữa còn có thể kiến thức được một thế giới khác biệt.
Càng có tiền một chút, thậm chí có thể thuê riêng một tour, được Phi Xa Linh Năng đón đưa.
Một tiếng chuông đặc biệt vang lên, một đám hài tử mặc theo đồng phục thống nhất từ trong trường học tràn ra, líu ríu, vô cùng hưng phấn hoà nhập vào trong đám người, hình thành một cảnh quan đặc biệt.
Trong đám người, có một trung niên nam tử gương mặt gầy, hốc mắt lõm, chắp tay sau lưng chậm rãi theo dòng người hành tẩu, quan sát cảnh vật xung quanh, tĩnh tâm đối mặt với cảnh quan biến hoá trước mặt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ rung động khó mà che giấu.
Bên cạnh hắn là một nữ tử xinh đẹp, hai mắt trợn lớn, dường như đã lạc tới thế giới khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận