Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 135: Nghệ Thuật Giao Tiếp

"Vèo !"
Trong một con hẻm nhỏ, đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh.
"Bá Bá!"
Vài đạo bóng dáng lóe lên tức thì, tường trong hẻm nhỏ lập tức bị cắt thành vài đoạn chỉnh tề, sụp đổ trên mặt đất.
Đạo hắc ảnh này vô cùng linh hoạt giống như hắc miêu, nhảy tung tung giữa nóc nhà, biến mất ở cuối hẻm.
Theo sát phía sau là một nữ tử cao gầy, ăn mặc có chút hơi hở hang, trên mặt che một cái khăn.
Đây chính là thành viên của Lục Tinh Đoàn, Hạ Lợi, nàng lúc này đã là dị nhân cấp ba [Thiết Cát Thú] của danh sách [Thổ Ti Nhân], đang rượt theo chị ruột của mình là Hạ Lạc, điên cuồng công kích. Mà Hạ Lạc, vẫn còn là [Biến Hình Giả] của danh sách [Nghi Thái Nhân], nàng bây giờ, sớm đã không phải là đối thủ của muội muội mình, nên mỗi lần gặp phải, nàng chỉ có thể hoảng hốt chạy trốn.
[Thiết Cát Thú] Hạ Lợi lộ ra nụ cười biến thái, đuổi sát [Biến Hình Giả] Hạ Lạc không tha, trong miệng phát ra tiếng cười kỳ quái: "Tỷ tỷ thân ái của ta, đêm nay ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết đi! Trốn không thoát đâu! Ha ha ha!"
Hạ Lợi hai năm qua đều truy đuổi chị mình, mỗi lần đến thời điểm sắp đánh chết Hạ Lạc lại thất bại trong gang tấc, những ngày nay nàng đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, phân tích ra vấn đề, tìm được phương án giải quyết, rốt cuộc làm ra một loại dây nhỏ đặc thù, gọi là Sợi Truy Tung.
Loại dây này có dãn mười phần, sẽ không bởi vì biến hình của [Biến Hình Giả] mà đứt đoạn, chỉ cần lặng lẽ cuốn lấy đối thủ, vô luận đối thủ chạy trốn đến đâu, đều bị nàng tìm được.
Đêm nay, kẻ phản bội nàng, còn là tỷ tỷ ruột thịt, sẽ bị nàng đuổi kịp, sau đó đem từng miếng thịt cắt xuống, ném vào hồ nước, kiểu chết này mới xứng với tỷ tỷ của nàng chứ.
Nghĩ đến đây, Hạ Lợi liền hưng phấn, phát ra tiếng cười quái dị.
Hạ Lạc dùng tốc độ rất nhanh bỏ rơi được Hạ Lợi, sau đó nhảy nhảy lên nóc phòng, nằm xuống che giấu bản thân.
Duỗi ra hữu trảo đặc trước mặt lè lưỡi liếm vết thương máu tươi.
Vừa rồi không nghĩ tới lại bị sợi xuyên thấu đánh trúng.
Nàng không nghĩ tới, muội muội của mình lại có vận may cứt chó, vậy mà tấn cấp lên dị nhân cấp ba [Thiết Cát Thú], sau đó là chuyện nàng bị đuổi giết ba năm, đúng là đời mà!
Thời điểm Hạ Lạc ái than cuộc đời, Hạ Lợi không một tiếng động xuất hiện phía sau lưng của nàng.
"Thiết Cắt Tuyến'!"
Hạ Lạc cảnh giác liền nhảy lên, tránh được thiết cắt tuyến, đang muốn nhảy đi.
"Ka ka ka! Ngươi muốn chạy đi đâu!" Hạ Lợi cười lớn, biểu hiện có vẻ đắc ý, nàng sớm đã phóng vô số sợi tơ quanh chỗ này, chạy trốn chỉ tổ chết sớm hơn.
Vô số sợi tơ xuất hiện, đem Hạ Lạc bao vây vào giữa, bắt đầu hướng Hạ Lạc quấn quanh vào.
Mắt mèo Hạ Lạc vô cùng băng lãnh, móng vuốt mở ra, lộ ra móng vuốt dài sắc bén, hướng về phía sau phá vây.
"Bá Bá!"
Hai móng vuốt xẹt qua, đem vô số sợi tơ chặt đứt, sau đó mãnh liệt nhảy lên chạy trốn.
Đột nhiên từ một góc nào đó xuất hiện hai sợi tơ, trong nháy mắt quấn quanh hai chân sau Hắc Miêu Hạ Lạc, cứng rắn đem nàng từ trên không kéo xuống.
"Bành!" một tiếng, hung hăng rơi trên nóc nhà.
Lần này, có thể dùng số Pi để tính toán được ánh ảm của chủ nhà rồi.
[Biến Hình Giả] Hạ Lạc duỗi móng vuốt chặt đứt dây nhỏ, nhưng mà đã chậm, càng ngày càng có nhiều sợi dây nhỏ quấn quanh thân thể của nàng, đem nàng dính lên không trung, không có chỗ dùng sức.
"Ka ka ka, tỷ tỷ, ngươi chạy nữa đi! sao lại không chạy nữa ! Ngươi biết ta theo ngươi vất vả đến thế nào không?" Vẻ mặt Hạ Lợi tràn đầy nụ cười biến thái.
[Biến Hình Giả] Hạ Lạc lằng lặng nhìn muội muội của mình, giọng nói đạm bạc: "Động thủ đi, muội muội của ta!"
Đột nhiên biểu cảm của [Thiết Cát Thú] Hạ Lợi trở nên dữ tợn, hung dữ nói: "Đương nhiên, tỷ tỷ, ta sẽ không cho ngươi sống hơn một giây đâu!"
Nàng giơ tay lên, chuẩn bị dùng Tiết Cắt Tuyến lấy đầu Hạ Lạc xuống.
[Biến Hình Giả] Hạ Lạc nhắm mắt, chờ đợi vận mệnh buông xuống.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục, [Thiết Cát Thú] Hạ Lợi ngã xuống mặt đất.
Một giọng nói cũng thuận theo đến: "Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Cái gì mà tỷ tỷ muội muội, còn đánh nhau loạn xạ cả lên, không hiểu được a."
Hạ Lạc lập tức cảm nhận được mấy sợi tơ trên người buông lỏng, lập tức dùng sức giãy giụa, nàng đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía sau.
"Bành!"
Toàn thân Hạ Lạc run lên, đầu mèo lập tức mềm lại, ngã xuống một bên, mất đi tri giác.
"Á Sơn, mang đi!" Tô Hạo nói một tiếng, lập tức nhảy xuống.
Theo nhân số trên lưng Á Sơn càng ngày càng tăng lên, kỹ xảo dùng gạch của Tô Hạo cũng càng ngày càng lão luyện, mỗi một cú đập, đều canh lực rất chuẩn.
"Duy lão đại... Ai, chậm một chút, chậm một chút, Duy lão đại ngài chậm một chút, quá nhiều người rồi, ta chống đỡ không nổi nữa!"
Lúc này trên người Á Sơn đã có hơn hai mươi người nằm sấp, đi trên đường có chút khó khăn, giống như chỉ cần một cơn gió thổi thôi là sẽ rơi xuống hết.
Tô Hạo nhìn lại, nghĩ cũng đúng, cứ tiếp tục như thế không phải biện pháp, Á Sơn khiêng hai mươi người, đã đến cực hạn.
Suy nghĩ một chút, hắn nhảy đến trước mặt Á Sơn nói: "Á Sơn, ngươi trước tiên đem người thả xuống, ta đến dạy ngươi phải làm thế nào.
Á Sơn nhẹ nhàng thở ra, đem đống người thả xuống mặt đất.
Một đống người đùng đùng rơi xuống đất.
Dị nhân nha, thể chất rất cường đại, rơi xuống cũng không vỡ đầu được.
Tô Hạo hỏi :"Xương cốt ngươi tạo ra thoát ly khỏi người, có thể tồn tại được bao lâu."
Á Sơn nói: "Nếu như cứ để tiêu hao huyết khí, có thể duy trì được một đoạn thời gian rất dài."
Tô Hạo cười nói: " Vậy thì tốt rồi, dùng xương cốt làm một cái xe ba gác đi..."
Á Sơn bối rối: "Duy lão đại, ngoài trừ xương giáp trên người, ta chỉ có thể tạo ra gai xương bên ngoài, mấy hình dạng khác thì chịu a!"
Tô Hạo nghĩ thầm: "Cốt Ma đều phế vật vậy sao.."
Tô Hạo suy nghĩ một chút, dứt khoát khiến mấy người này dậy tự đi là được.
Vì vậy, Tô Hạo đem tất cả mọi người đánh tỉnh.
Tô Hạo tiện tay túm lấy một tên [Nghĩ Thái Nhân], đùng đùng hai phát đánh tỉnh.
[Nghĩ Thái Nhân] này là một nam tử cao gầy, sau khi tỉnh giấc liền lập tức giãy giũa.
"Đùng!"
Tô Hạo liền cho một cái tát lên mặt.
Nam tử kia sợ hãi, nhưng vẫn còn giãy giụa tiếp.
"Ba Ba BA!"
Tô Hạo một lời cũng không nói, cánh tay hoạt động hết công suất.
Sau vài cái tát, nam tử này liệt triệt để buông tha chống cự, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tô Hạo tối đen như mực, ấp úng mở miệng: "TA... Ta đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì vậy."
Đối với Tô Hạo mà nói, bây giờ nam tử này mới có thể câu thông, Tô Hạo ôn hòa mà nói: "Không có việc gì, ngươi bây giờ đang ở trên đường! Ngoan ngoãn đi theo ta, không nên chạy loạn, biết không?"
Nam tử mờ mịt gật đầu.
Tô Hạo bổ sung thêm một câu: "Nếu ngươi chạy trốn, trước cắt một tay của ngươi, chạy trốn tiếp, liền cắt nốt cánh tay còn lại, còn không nghe lời nữa, trực tiếp giết chết, nghe hiểu chưa?"
Nam tử tiếp tục mờ mịt gật đầu.
Dạy dỗ xong, Tô Hạo nhìn Á Sơn đang khiếp sợ, nói: "Nhìn thấy chưa, Á Sơn, làm như vậy dễ dàng nói chuyện hơn nhiều, không lãng phí thời gian."
Á Sơn: "Tốt... Tốt, Duy lão đại!"
Tô Hạo nói tiếp: "Đến đây, cùng ta đánh thức mọi người , hảo hảo nói chuyện."
Dưới sự làm mẫu của Tô Hạo, Á Sơn rất nhanh đã quen thuộc với kỹ thuật câu thông mới, hiệu suất cũng tăng lên rất nhiều.
Tô Hạo đã mở ra một cánh cửa về nghệ thuật nói chuyện cho Á Sơn, làm cho Á Sơn về sau hiểu rõ thế nào là nghệ thuật câu thông.
Thời điểm Tô Hạo đập tỉnh [Biến Hình Giả] Hạ Lạc, Hạ Lạc như con mèo nhỏ bình thường, mãnh liệt nhảy lui ra sau.
Nhưng tốc độ Tô Hạo nhanh hơn, tới gần, tát một phát đem Hạ Lạc đánh bay, thân thể lết trên mặt đất tạo thành một khe rãnh.
Tô Hạo chậm rãi đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận