Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 300: Xung Đột

Không bao lâu sau, Á Sơn đã trở lại, yên lặng quay về máy tính của mình, tiếp tục nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Mà vừa rồi hắn thật sự đem Phan Hoa đánh cho một trận, tựu như làm mộ chuyện bình thường vậy.
Á Sơn giờ phút này cũng có thể hiểu rõ, vì sao Duy lão đại trước kia ưa thích an tĩnh như vậy, hiện tại hắn cũng thấu hiếu.
Thời điểm mình chuyên tâm học hành, ghét nhất là bị người khác chạy tới phá đám cắt ngang đấy.
Hơn nữa hận nhất chính làm, người cắt ngang hắn học tập, còn bay ra vẻ mặt vô tội nói: "Không phải chỉ nhờ ngươi kêu một chút, không được sao" "Không phải chỉ nhờ ngươi giúp một việc, không được sao?" "'Không phải chỉ làm hỏng một món đồ chơi nhỏ, không được sao?" "Không phải...."
Trước kia không hiểu, hiện tại Á Sơn đã hiểu hiểu ra.
Mỗi người đều thích những thứ khác nhau, đừng sử dụng thế giới quan của mình để thay người khác suy nghĩ vấn đề, dưới chuyện này, bình thường sẽ khiến người khác cảm thấy có thành kiến, không hài lòng.
Nhưng cho dù như vậy, rất nhiều người thích dùng thế giới quan của mình, đi chỉ trích hành vi của người khác.
Cũng may chính là, Á Sơn có nắm đấm! Đối với đôi thiết quyền vô địch này, có thể giúp hắn đạt được thứ mình muốn, không bị người khác chỉ tay năm ngón...
Trận đấu thứ tư của Tô Hạo cũng được diễn ra.
Đối thủ lần này hiển nhiên có chuẩn bị mà tới, vậy mà chế tạo cho đám triệu hoán thú của mình bộ giáp Tinh Cương, làm áo giáp phòng ngự.
Tô Hạo không khỏi sửng sốt: "Còn có thể làm như vậy? Đây không phải phạm quy rồi sao?"
Nhưng nhìn thấy tiếng hoan hô trên khán đài, MC vẫn như cũ nhiệt tình giải thích, đối với bộ áo giáp tinh xảo này trắng trợn khen thưởng, kêu 'Bạch Cảnh Trung' gặp đại phiền toái!
"Được rồi! Nguyên lai mấy thứ này cũng không trái với quy tắc, đốt tiền võ trang cho triệu hoán thú cũng được! Không biết có thể trực tiếp trang bị súng máy vào được không.." Tô Hạo cũng không sao cả, có giáp hay không giáp kết quả cũng chỉ có một.
[Sát Lục Vương] Nham Thứ Vĩ Tĩnh bắt đầu phun ra độc dịch, hình thành một vòng tròn khói mù, hướng ra ngoài khuếch tán, một lát sau sương ngập sàn đấu, khống chế lại không để nó lan lên khán đài.
Triệu Hoán Sư ở phía đối diện không cẩn thận hít được một hơi, sắc mặt đại biến: "Mùi lạ gì đây!"
Ngay sau đó, chỉ cảm thấy bản thân toàn thân tê liệt vô lực, dùng sức đỡ lấy lan can phía trước mới không mềm trượt ngã xuống.
Lúc này ý thức của hắn đã hô không ổn, nhìn về đám triệu hoán thú của mình, đâu còn bộ dạng nào nữa? Ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất.
Mà áo giáp do hắn bỏ ra số tiền lớn chế tạo, một chút tác dụng cũng không có.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hai con triệu hoán thú phi hành của bản thân không có việc gì, nhưng vô lực thay đổi thế trận.
Hắn thở dài một hơi, đè xuống nút nhận thua.
Sau khi MC tuyên bố Tô Hạo chiến thắng, toàn trường lần nữa sôi trào.
Chỉ một con Triệu Hoán Thú lại có thể đem đội hình triệu hoán thú đối phương đánh bại, thực lực quả thật mạnh mẽ, phạm vi công kích thật rông a.
Tất cả mọi người đều phát hiện, mỗi một trận chiến, Tô Hạo sẽ mang đến cho người khác kinh hỉ rất lớn.
Như vậy, kế tiếp sẽ ra dáng gì đây?
Dù cho Tô Hạo đã rời đi, nhưng độ hot của Tô Hạo, vẫn không cách nào hạ xuống.
Hiện tại toàn bộ người xem giải thi đấu này trên thế giới, đều đã từng nghe qua danh hào 'Bảnh Cảnh Trung' này rồi.
Rời khỏi hội trường, Tô Hạo lần nữa đi tới căn cứ bên ngoài thành phố, đem dịch thể sửa chữa gien đã làm xong tiêm vào Bươm Bướm cùng hai con triệu hoán thú khác.
Hơn bốn tiếng sau, ba con triệu hoán thú thành công tiến hóa thành [Nghĩ Thái Nhân], hơn nữa biểu hiện cũng không tệ, sức sống tràn đầy, Tô Hạo quan sát mộ phen, liền rời khỏi nơi này, trở lại thành phố.
Trấn đàng càng đi về sau, số trận chiến của Triệu Hoán Sư càng ít, thời điểm Tô Hạo quay về khách sạn, phát hiện Á Sơn đã ngồi trước máy tính rồi.
Thấy Tô Hạo trở về, Á Sơn lập tức nói: "Cảnh Trung lão đại, ta đoán ngài còn chưa ăn cơm đi, vì vậy đóng gói một phần cơm mang về, còn nóng đấy, lão đại tranh thủ ăn đi!"
Á Sơn vừa nói như vậy, Tô Hạo quả thật đói bụng, vừa ăn vừa nói: "Đợi lát nữa ta ăn xong, chúng ta ra ngoài dạo chơi! Ta muốn mua một chiếc điện thoại, cũng thuận tay mua cho ngươi một chiếc!"
"Tốt, Cảnh Trung lão đại." Á Sơn lập tức dẹp đi mấy trang web học tập, lên mạng tìm xem kiểu dáng điện thoại mình thích.
Nguyên bản hắn không biết thế nào là điện thoại di động cả.
Nghe Tô Hạo vừa nói, hắn liền hào hứng.
Hai người đi ra ngoài, bay thẳng đến cửa hàng bán điện thoại, rất nhanh liền mua xong mẫu điện thoại mình ưa thích.
Thời điểm trở lại, liền xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nhỏ.
Bảy tám nam nhân mặc âu phục đem kính râm đem Tô Hạo cùng Á Sơn vây ở chính giữa, mơ hồ có thể nhìn thấy côn giấu trong tay áo bọn hắn, nghi là gậy điện.
Huyết khí Á Sơn thoáng liền xuất động, đám người này dám vây quanh Duy lão đại!
Á Sơn vừa muốn xông tới.
Đã bị Tô Hạo trực tiếp giữ lại: "Trước chờ một lát, nhìn xem nàng muốn làm gì!"
Đám nam nhân mặc âu phục này dám vây quanh một triệu hoán sư cao cấp, có thể nói là gan vô cùng lớn.
Rất nhanh, nhân vật chính của trò chơi xuất hiện, Phan Hoa!
Nàng đứng sau lưng mấy nam tử mặc âu phục, lạnh lùng nói: "Ta đã cúi đầu nói chuyện với đám người thấp kém như các ngươi, không nghĩ tới mấy tên tiểu tử như các ngươi lại không biết điều."
Á Sơn lúc này tới gần Tô Hạo, dùng thanh âm toàn trường đều nghe thấy mà nói: "Cảnh Trung lão đại, đêm qua ta đánh nàng một trận, đoán chừng hôm nay chạy tới báo thù đấy!"
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Phan Hoa.
Phan Hoa thẹn quá hóa giận, chỉ vào mặt Á Sơn nói: "Nhóc con, im miệng cho lão nương."
Sau đó nhìn Tô Hạo nói: "Bạch Cảnh Trung, cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, bản thân đi theo ta, chúng ta hảo hảo nói chuyện; thứ hai, ta đem ngươi giật điện, sau đó mang đi rồi hảo hảo nói sau. Ta biết ngươi là triệu hoán sư cao cấp, chúng ta cũng không phải đối thủ của ngươi, nhưng mà chỉ cần ngươi động đậy, bọn họ lập tức đem gậy điện đánh ngươi choáng, ngươi căn bản không có cơ hội triệu hoán. Hiểu chưa? Hơn nữa, quả thật ngươi rất lợi hại, nhưng mà ngươi chỉ lợi hại mình ngươi mà thôi, ngươi có thể bảo hộ cho người nhà của ngươi sao? Ngoan ngoãn nghe lời ta mới là sự lựa chọn thông minh nhất."
Tô Hạo lành lúng nói: "nói chuyện gì?"
Phan Hoa nói: "Ta bảo ngươi nghe lời thì nghe lời."
Tô Hạo trực tiếp nhìn Á Sơn, nói: "Cảnh Nghĩa, đánh đi!"
Á Sơn lập tức cười dữ tợn lên: "Tốt, Cảnh Trung lão đại!"
Nói xong, dưới chân khẽ động, trong nháy mắt lao ra, ở trước mặt nam tử âu phục không kịp phản ứng, đánh ra một quyền khiến cặp kính râm vỡ vụn.
Còn lại sáu năm tử âu phục cũng kịp phản ứng. Trong đó có ba người lao thẳng tới Tô Hạo.
Tô Hạo hơi nghiêng người một chút, tránh được công kích của ba người, sau đó thò tay cầm lấy một cây gậy điện, mở ra chốt, phân biệt ở trên thân ba người đâm một phát, ba người run rẩy ngã xuống đất, mất đi năng lực phản kháng.
Mặt khác ba người còn lại cũng cầm ra gậy điện, mở ra chốt điện, hướng Á Sơn đâm tới.
Á Sơn biết rõ lợi hại trong đó, căn bản không cho đối phương có cơ hội đâm mình, thân hình lóe lên, túm lấy gậy điện, đâm về phía nam tử âu phục.
"Cạch cạch!" Toàn thân nam tử âu phục run rẩy, ngã xuống.
Sau đó đá thêm một cước, đem người khác đạp bay ba thước.
Lại mượn lực từ cú đá này thoát đi một tên còn lại, cánh tay co lại.
"Đùng!"
Gậy điện trong tay bay thẳng đến tên mặc âu phục đứng cuối cùng, khiến hắn té trên mặt đất không còn động tĩnh.
Bảy tên âu phục đeo kính râm có gậy điện với hai tiểu hài tử nhìn nhỏ yếu bất lực.
Chỉ qua hai ba hô hấp, vậy mà toàn quân bị diệt.
Phan Hoa nhìn tình cảnh trước mặt, khó tin nổi.
Không có Triệu Hoán Thú cũng mạnh như vậy?
Á Sơn hướng về phía Phan Hoa giơ nắm đấm tới: "Đã nói, đến phiên đánh ngươi! Chuẩn bị xong chưa?"
Không nghĩ tới Phan Hoa trực tiếp bị dọa sợ ngã xuống.
Á Sơn cũng mặc kệ những thứ này, nhảy lên một phát, đem Phan Hoa đè xuống dưới thân, sau đó ngồi trên ngực Phan Hoa, hướng gương mặt tú dung của nàng đấm xuống.
Phan Hoa nghẹn ngào khóc rống, kính mắt sớm không biết bay tới nơi nào.
Tô Hạo mặt lạnh lùng ngồi xổm xuống, duỗi tay đè lên đầu Phan Hoa, huyết khí dũng mãnh tràn vào, rất nhanh liền lấy được ý thức của Phan Hoa vào quả cầu không gian, nhốt vào trong tù giam.
Sau khi kết thúc, Tô Hạo đứng dậy, phủi tay nói: "Đi thôi! Cảnh Nghĩa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận