Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 246: Tiêu Diệt

"Chi ! ".
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đao của Tô Hạo cùng Á Sơn quá ngắn, hai người hợp lực lại cũng không thể chặt đứt cổ con chuột lớn này, đem nó giết chết.
Con chuột nhỏ vẩy ra một ít máu, sau đó mãnh liệt trốn lại xuống dưới đất.
Tô Hạo không thèm để ý, rất nhanh khắc ấn phù văn.
'Quan Sát'!
Phù văn Quan Sát tác dụng trong nháy mắt, phạm vi hai trăm mét nhanh chóng được thu vào sâu trong đầu Tô Hạo, hai giây chậm rãi trôi qua, nhưng mà, chỉ cần hai giây cũng đủ rồi!
Tô Hạo chỉ phương hướng ngoài cửa sổ, nói khẽ: "Cảnh Nghĩa, bên ngoài còn có người tiếp ứng! Đi, trước đem bọn họ tiêu diệt!"
Á Sơn gật đầu.
Cùng Tô Hạo đem giày đi vào, sau đó rón ra rón rén mở cửa sổ, sợ kinh động đến giấc ngủ người khác.
Khi bọn hắn đi ra ngoài, Bạch Cảnh Xuân cùng phòng mơ mơ màng màng tỉnh lại, mượn ngọn đèn ngoài đường, nhìn hai giường trong phòng ngủ trống rỗng, lại nhìn đất cát lộn xộn trên mặt đất, xung quanh còn có chút máu, vẻ mặt hắn mờ mịt.
Bên trong cơ thể nhỏ nhắn của Tô Hạo cùng Á Sơn là một thân lực lượng cường đại, hai người nhẹ nhàng nhảy lên, mượn lực, liền nhảy ra ngoài sân nhỏ.
Tô Hạo lại kích hoạt phù văn Quan Sát, sau đó hướng một phía chạy tới.
Mà bên kia, Sinh ca cưỡi trên lưng Hắc Văn Báo, nhìn Đà Tử cùng Độn Địa Thứ chui ra từ mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng cảnh giác: "Chuyện gì xảy ra, người đâu?"
Chỉ thấy Độn Địa Thứ cùng Đà Tử chui ra mặt đất, mềm nhũn nằm một bên, rất nhanh liền mất đi tiếng động, chết.
Đà Tử đau lòng nhìn sủng thú của mình, bi phân nói: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa nãy Độn Địa Thứ mới chui đầu lên liền gặp phải công kích, nếu không phải ta phản ứng nhanh, hiện tại ta cũng nằm dưới đất luôn rồi, chỉ là đáng thương cho Độn Địa Thứ của ta..."
Sinh ca nhìn Độn Địa Thứ co' hai đạo vết thương gần chặt đứt đầu, nhíu mày nói: "Rời đi trước rồi hãy nói, Độn Địa Thứ của ngươi chết thì cũng chết rồi, về sau triệu hoán con khác tốt hơn, chúng ta trước rời khỏi nơi này."
Dứt lời, hắn sử dụng Hắc Vân Báo cắn lấy thi thể của Độn Địa Thứ, chuẩn bị rời đi.
Đà Tử thở dài, buồn bã nói: "Triệu hoán con khác, nói dễ vậy sao..."
Dứt lời, đi theo Sinh ca vào một con hẻm nhỏ.
Đi xa, đang muốn dừng lại tìm địa phương thương lượng đối sách, Sinh ca phát hiện Hắc Vân Báo ở dưới thân gầm to, tỏ ra đề phòng.
Hắn thuận theo hướng nhìn Hắc Vân Báo nhìn lại, ở trong lối đi ra hẻm nhỏ, xuất hiện thân ảnh của một đứa bé, đèn đường lờ mờ không nhìn thấy rõ diện mạo.
Hai người nhất thời đại hỉ, xem ra đêm nay cũng không phải không có thu hoạch.
Lúc này, Hắc Vân Báo quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Hai người cả kinh, quay đầu nhìn lại, không nghĩ tới ở đây cũng có một thân ảnh thấp bé!
Sinh ca cùng Đà Tử liền kinh hỉ dị thường, KPI của bọn hắn tháng này là phải bắt cóc được mười đứa bé, trước mắt đã được tám người, mắt thấy tháng này sắp qua, đang lo lắng vấn đề công trạng, không nghĩ tới, trong hoàn cảnh khó khăn lại thấy được hi vọng!
Hai người liếc nhìn nhau, Sinh ca từ Hắc Vân Báo nhảy xuống, từ trong túi mình móc ra một cây kẹo, hướng mục tiêu của mình đi đến: "Tiểu bằng hữu ! Đến đây, thúc thúc cho kẹo..."
Nhưng mà, mới đi được vài bước, hai người nhao nhao dừng lại không tiến.
Bởi vì, bọn hắn thấy trên tay đứa bé cầm lấy đoản đao, trên thân đoản đao đang chảy xuống máu tươi.
Trong đầu hai người không khỏi toát ra ý niệm: "Đầu chuột kia không phải bị đối phương giết chứ?"
Mới suy nghĩ, hai người liền bị ý tưởng của mình chọc cười, ha ha ha, chuyện này làm sao có thể!
Nhưng bọn hắn rất nhanh liền không cười được nữa, bởi vì bọn họ phát hiện tiểu hài tử non nớt trước mặt này, vậy mà vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người, không, không phải bình tĩnh, mà là trên khuôn mặt non nớt đó, là vẻ tò mò, còn cầm dao gọt trái cây dính máu đi tới.
Loại tình cảnh này sao không quỷ dị cho được, trong khoảng thời gian này vậy mà chấn nhiếp hai nam tử.
Nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, còn là Triệu Hoán Sư, rất nhanh liền ổn định tâm tình.
Tiểu hài tử cầm đao? Hơn nữa còn nhỏ!
Tô Hạo đến gần, đột nhiên bước chân tăng tốc, đâm lên phía trước, trong ánh mắt kinh ngạc của Sinh ca, một đao này hướng thẳng vào cổ.
Sinh cả vô thức lùi về phía sau trốn tránh, cùng lúc đó, Hắc Vân Báo sau lưng liền thoát ra, một tát chụp về Tô Hạo, móng vuốt sắc bén đập xuống.
"Trảo Kích"!
Một móng vuốt màu đen hung hăng đập xuống, trảo ảnh mơ hồ.
Tô Hạo thu hồi đoản đao, bước chân xê dịch.
'Hoạt Ảnh Bộ'!
Trảo ảnh vung trật, để lại một vết cào thật dài.
Sinh ca thành công tránh được một kiếp, không khỏi sợ hãi không thôi, hắn thiếu chút nữa vì chủ quan mà chết.
Ai có thể nghĩ đến một đứa bé 4 tới 5 tuổi lại nhanh như vậy? Cho tới bây giờ, hắn vẫn có chút không dám tim, thoáng như giấc mộng.
Mà Tô Hạo dĩ nhiên đi tới bên cạnh Hắc Vân Báo, huyết khí truyền vào thanh đao, đồng thời kích hoạt phù văn 'Sắc Bén' 'Xuyên Thấu'.
Đối phó với mấy con mèo lớn như vậy, kinh nghiệm của Tô Hạo vô cùng phong phú.
Loại mèo có tốc độ phản xạ thần kinh cực nhanh, đánh nhau chính diện rất khó công kích vào chỗ yếu hại của bọn nó, vì vậy lúc đánh nhau với chúng, phải một chiêu giết chết.
Bất quá đối với Tô Hạo mà nói, không cần phải như thế, bởi vì hắn có ám chiêu.
'Cường Quang cấp 2'!
Tô Hạo đột nhiên mở tay trái, một đạo ánh sáng chói mắt xuất hiện, Hắc Vân Báo không để ý, liền bị mù đi hai mắt. Nó kinh hãi, bộ lông toàn thân dựng lên, điên cuồng thối lui.
Tô Hạo nhìn chuẩn thời cơ, nhảy cao lên, đoản đao hạ xuống.
Mắt thấy đoản đao sắp đâm vào đầu Hắc Vân Báo, hoàn thành nhất kích tất sát, không nghĩ tới Hắc Vân Báo như biết rõ vị trí hắn công kích, vậy mà lấy một tư thế quỷ di dời đầu đi chỗ khác, né được đòn chí mạng.
"Phốc!"
Tô Hạo ở trên cổ Hắc Vân Báo kéo một vết thương dài, máu tươi phun ra.
Hắc Vân Báo giống như là không biết đau, liền trảo hướng Tô Hạo đánh tới.
"Triệu Hoán Sư? Quả nhiên thú vị!" Ánh mắt Tô Hạo nhìn qua nam tử cao gầy, sở dĩ con mèo kia có thể tránh thoát, là do người này ở sau lưng điều khiển.
Tô Hạo thu hồi đoản đao, trượt người.
Ánh đao hiện lên!
Móng vuốt sắc bén của Hắc Vân Báo trong nháy mắt bị cắt đứt, tan tác khắp nơi.
Mà Tô Hạo cũng mượn lực thối lui!
Hắc Vân Báo nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Sinh ca, nhìn chằm chằm vào Tô Hạo.
"Sinh ca, cứu mạng!"
Đúng lúc này, thanh âm Đà Tử ở phía sau truyền đến, Sinh ca nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Đà Tử cao lớn uy mãnh, lại bị một đứa bé 4 tới 5 tuổi đánh ngã xuống đất, tay chân đều bị cắt đứt, vô lực phản kháng.
Sinh ca trầm mặc.
Chẳng lẽ đêm nay không những không thành, còn gặp phải hai tên tiểu hài tử hung mãnh!
Đây không phải khoa học a!
Giờ phút này, Sinh ca bắt đầu suy nghĩ về công việc mình làm, có phải là không có chút tiền đồ nào không.
Trước kia thời điểm gia nhập hội, có phải mình quá qua loa rồi?
Sinh ca giờ phút này thừa nhận, hắn đối với tiểu hài tử sinh ra sợ hãi, sợ nghiệp của hắn coi như chấm dứt từ đêm nay.
"Hắc Dạ Ẩn Hình!"
Thân ảnh Hắc Vân Báo dần dần biến mất, ẩn vào trong bóng tối, như ẩn như hiện.
Tô Hạo lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó vươn tay khẽ nói: "Tia Chớp cấp 2".
"Rặc rặc!"
Một đạo thiểm điện đánh vào trên thân Hắc Miêu, lan đến tận người Sinh ca.
Một triệu hoán sư cùng triệu hoán thú cùng lúc ngã xuống.
Nhìn thấy một màn như vậy, Đà Tử cùng ngừng kêu rên, hai mắt nổi lên, miệng vỡ òa: "Con mẹ nó! Người có thể phát ra tia chớp! Còn là một tên tiểu quỷ, thực gặp ma rồi!"
Tô Hạo bước nhanh tới phía trước, đem dao găm cứa cổ con mèo, không chút chần chừ.
Hắc Báo run rẩy một cái, triệt để bất động.
Tô Hạo rút đoản đao ra, ở phía bộ lông con mèo lau lau một chút, sau đó nhìn về hai tên Triệu Hoán Sư đáng thương.
Lộ ra nụ cười sáng bóng.
Sinh ca cùng Đà Tử thấy nụ cười này liền lạnh run người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận