Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 664: Truyền Tống Cự Ly Siêu Viễn (2)

Á Sơn đem Phùng Hạng Long đưa đến sân nhỏ, sau đó đưa cho Phùng Hạng Long một tờ thời khoá biểu: "Tam thúc, về sau ngươi liền ở đây, gặp phải chuyện gì có thẻ tới Chủ Điện bên cạnh ký túc xá tìm văn phòng Phó viện trưởng hỏi ta. Đây là thời khoá biểu, lịch học đều đã được an bài ở phía trên, đừng tới muộn a."
Nói xong Á Sơn rời khỏi sân nhỏ, vội vàng xử lý chuyện của mình.
Phùng Hạng Long nhìn bóng lưng Á Sơn rời đi, không khỏi thầm nói:" Tên này thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn Phùng Đường đi! Thật không ngờ lại lão luyện như vậy, tiết học ngày mai của ta còn do hắn dạy dỗ, thật sự nhìn người không nên nhìn vẻ ngoài..."
Phùng Hạng Long lắc đầu đi vào gian phòng của mình.
Năm ngày sau, Tô Hạo truyền tống xuất hiện bên cạnh Phùng Hạng Long, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn tâm tình không tệ.
Tô Hạo cũng không hàn huyên hai câu, trực tiếp đi vào chính đề, nói:" Tam thúc, ngươi ở chỗ này học tập, nhưng bên phía Mạc Lai Trang còn có chuyện cần ngươi xử lý, vì vậy ta chuyên môn vì ngươi thiết kế ba toà truyền tống trận, ngươi mỗi ngay sau khi học xong, liền có thể thông qua truyền tống trận trở về Mạc Lai Trang. Hiện Truyền Tống Trận đã bố trí xong, ngươi đi theo ta."
Phùng Hạng Long tò mò đi theo Tô Hạo tới văn phòng viện trưởng nằm trong sơn động, một đường đi không hỏi nhiều.
Sau khi Phùng Hạng Long cùng Tô Hạo đi vào sơn động, mái vòm tự động sáng đèn lên, đem hình ảnh trong sơn động chiếu sáng.
Không gian trong sơn động được thiết kế theo hình bán cầu, không có trang trí đặc thù, vô cùng đơn điệu, chỉ có thể thấy trên mặt đất đủ loại tài liệu cùng vô số hoa văn chằng chịt, làm cho hắn nhìn vào liền hoa mắt.
Hoa văn này có tổng cộng năm vòng tròn, vòng vòng cuộn vào nhau, nhìn khá đẹp mắt.
Tô Hạo chỉ Phùng Hạng Long vào đứng giữa, sau đó nói: "Tam thúc, nhìn thấy mười hai cái nút dưới chân không? Có mười cái nút màu trắng, theo thứ tự từ 0 đến 9, đại biểu cho số cùng chữ, còn nút màu xanh đại biểu cho nút xác nhận, màu đỏ chính là xoá."
Phùng Hạng Long gật đầu nói: "Dùng như thế nào?"
Tô Hạo nói: "Mặc Lai Trang số 03, vì vậy ngươi chỉ cầm bấm số '0' cùng số '3' liền có thể định vị tới Mạc Lai Trang, sau đó ấn vào cái nút xanh để khoá lại, chờ đợi trận pháp khởi động, năm giây sau ngươi liền có thể với tới Mạc Lai Trang! Nếu như bấm sai, có thể ấn nút màu đỏ để xoá bỏ, xoá hết toàn bộ, lần nữa ấn lại là được."
Phùng Hạng Long ngạc nhiên nhìn đống nút nhỏ dưới chân, không nghĩ tới còn có chức năng này, quả nhiên tiên giới có nhiều thứ kỳ lạ, vừa mới đến vài ngày, kiến thức học được cũng không nhiều lắm, hết thảy đều quá thần kỳ, làm cho một người trung niên như hắn không khỏi phải cảm thán.
Phùng Hạng Long không xác định nói: "Hiện tại thử được không?"
Tô Hạo gật đầu nói: "Chính ngươi tự thử đi, bấm số '0', '3', sau đó bấm xác nhận."
Phùng Hạng Long gật đầu, ấn xuống, sau đó bấm nút xác nhận.
Thời điểm hắn ấn xuống, hoa văn sáng lên, càng ngày càng sáng, làm cho Phùng Hạng Long vô thức nhắm mắt lại, chỉ thấy bản thân hơi chút bị đè áp, hào quang ngoài mí mắt biến mất, hắn chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy Tô Hạo đứng ở trước mặt mình, hắn thầm nói: "Còn không trở lại Mạc Lai Trang sao? Thất bại rồi?"
Sau đó chợt nghe Tô Hạo nói: "Tam thúc, đã thành công! Nơi này chính là Mạc Lai Trang Phùng gia đại viện nằm dưới mặt đất."
Phùng Hạng Long thật vất vả lắm mới bình phục xao động trong nội tâm, lại nói: "Nếu ta muốn trở lại Học Viện, cần phải làm thế nào?"
Tô Hạo nói: "Học viện là số 02, đồng dạng ấn số vào, đề xuống nút khoá là được rồi, cảng tinh không là số 01, nếu tam thúc muốn tìm ta, có thể tuỳ thời truyền tống tới đây."
Phùng Hạng Long tò mò nhìn hoa văn dưới mặt đất, nghe vậy gật đầu nói: "Tốt!"
Tô Hạo nói: "Đúng rồi, truyền tống trận cách mỗi năm ngày phải đổi một khối Linh Lực Thạch, có thể cho đệ tử trong tộc làm chuyện này, sự tình truyền tống trận, tạm thời không thích hợp nói ra bên ngoài, miễn cho có người dụng tâm bất lương nồi chổm chờ ở đây."
Truyền tống trận đã thành công, cũng đã dạy xong cho Phùng Hạng Long phương thức sử dụng, Tô Hạo cũng nên đi, vì vậy nói: "Tam thúc, ngươi trước đi làm việc đi, có chuyện ta sẽ tìm đến chỗ ngươi."
Dứt lời biến mất tại chỗ.
Phùng Hạng Long đưa tay sờ lên râu dưới cằm, thấp giọng lẩm bẩm nói:" Chưa từng nghĩ tới Phùng Hạng Long ta sẽ có ngày tu tiên, nhân sinh đúng là diệu kỳ, ai nói tương lai đều đã định số? Ai nói người không có thiên phú tu tiên trọn vẹn như ta lại cầu được tiên duyên? Đã định trước.... Ha ha! Phùng Đường có thể đánh vỡ mọi 'định số'!"
Phùng Hạng Long không biết Tô Hạo làm thế nào, hắn cũng không muốn biết, hắn chỉ cần biết, nhân sinh trên đời, đều có khả năng làm được!
Giờ phút này, trong nội tâm Phùng Hạng Long lần nữa đấy lên hoả diễm, hắn cảm thấy tâm tư truy cầu tiên duyên từ thời thiếu niên, lần nữa đã trở về!
Bạn cần đăng nhập để bình luận