Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 972: Pháo Hôi (1)

Thời điểm tất cả mọi người bày trận sẵn sàng đón địch, Tô Hạo thừa cơ vụng trộm dò xét khẩu súng trên tay.
Chỉnh thể là một hình chữ nhật, chỗ họng súng có một nòng súng dài 10 xăng-ti-mét duỗi ra, báng súng phía sau được thiết kế liền thân bọc thép, có thể thoải mái xạ kích , phía dưới trang bị một loại ống dài, chắn ngang ở chính giữa, xem ra giống với băng đạn.
Cò súng ở vị trí vô cùng dễ chú ý, cùng súng ống thông thường không có gì khác biệt.
Quan trọng nhất là chốt 'an toàn', Tô Hạo liếc mắt liền nhìn thấy, chỉ cần ngón tay động đến, lập tức có thể mở ra, vô cùng thuận tiện.
Tô Hạo lập tức yên lòng: "Muốn sử dụng khẩu súng này cũng không phải khó, đến lúc đó lại quan sát động tác chiến hữu bên cạnh là được.
Chỉ là bộ áo giáp này, tựa hồ cũng có hệ thống động lực, có thể phụ trợ chiến đấu, nhưng ta không biết thao tác thế nào nha!"
Suy nghĩ một chút, Tô Hạo thầm nói: "Cỗ thân thể này cường tráng như vậy, dù cho ông có áo giáp phụ trợ, cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó thừa dịp không ai để ý tới, ta lại đi ấn thử mấy phím."
Thời điểm Tô Hạo đang nghĩ ngợi lung tung thì cả căn phòng truyền tới chấn động nhỏ, sau đó cửa một bên khoang thuyền mở ra.
Đại đội trưởng kia hình như kêu một tiếng, ngón tay vung ra bên ngoài.
Người đứng đầu hàng không hề nghĩ ngợi, lập tức chạy vài bước, nhảy ra bên ngoài, biến mất không thấy đâu.
Ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba....
Rất nhanh đến lượt Tô Hạo, hắn cũng không do dự, chạy vài bước lấy đà.
'Đạp đạp đạp !'.
Bên trong áo giáp tự động mở ra trình tự trợ lực, giúp hắn sẽ dàng di chuyển, đi theo những binh sĩ phía trước, hướng bên ngoài nhảy ra.
Hắn vừa chạy vừa suy nghĩ: "Trí năng của bộ áo giáp này không tệ, xem ra khoa học kỹ thuật ở đây cũng không thấp, có hi vọng tối ưu hoá cho tiểu Sáng rồi."
Nhảy ra khoang thuyền, Tô Hạo mới phát hiện, địa phương hắn đứng lúc trước, là một chiếc phi thuyền vô cùng lớn, giờ phút này đang trôi lơ lửng trên không, không ngừng có binh sĩ từ các khoang nhảy ra, như là sủi cảo vậy, thay nhau rơi xuống.
Thời điểm sắp rơi xuống đất, dưới chân đột nhiên phun ra chấn động mãnh liệt, lấy được hoà hoãn, vững vàng hạ xuống đất.
Nơi này là một đại địa hoang vu, khắp nơi đều là đá vụn, như là các hành tinh kiếp trước Tô Hạo thăm dò vậy.
"Ấn nút thứ tư trong tay!"
Trong lòng Tô Hạo đã hiểu, thời điểm chuẩn bị rơi xuống đất, điều chỉnh lại tư thế, sau đó ấn xuống cái nút thứ tư.
'Oành'.
Sau một khắc, một cỗ sóng xung kích mãnh liệt dưới chân toả ra, làm cho tốc độ rơi xuống của hắn giảm mãnh liệt, hai chân vững vàng đạp trên mặt đất.
Sau khi hạ xuống, chiến hữu cùng khoang tự giáp tụ họp một chỗ, sắp xếp đội hình.
Hắn liếc nhìn qua một chút, từ trên phi thuyền nhảy xuống đây, ít nhất có hơn năm trăm người, hai mươi người bọn hắn chỉ là một tiểu đội trong đó.
Rất nhanh, vị đội trưởng kia cũng rơi xuống đất, bước nhanh đến đội ngũ, hạ giọng ra mệnh lệnh.
Tất cả mọi người đều 'ken két' kiểm tra súng ống trong tay.
Sau đó đội trưởng mở ra một chiếc máy tính nhỏ, xác nhận phương hướng, vung tay lên, đi đầu hướng một phương chạy tới.
Rất nhanh tiểu đội hai mươi người biến thành một điểm nhỏ, ở bên trong vô số đá vụn, biến mất không thấy đâu.
Giai đoạn đầu xem ra, Tô Hạo thích ứng vô cùng thuận lợi, chiến hữu bên cạnh cũng không phát hiện ra dị thường của hắn.
Hôm nay chạy đến đâu, tiểu đội rời rạc đi rất nhiều.
Mà Tô Hạo cũng có nhiều cơ hội , thích ứng bộ áo giáp trên thân, chạy không phí sức là bao, còn dùng rất tốt.
Tiếc nuối chính là, không biết khẩu súng trong tay có uy lực thế nào, thật muốn bắn một viên.
Tô Hạo chạy gần năm tiếng, giống như đã gần đến vị trí chỉ định, tốc độ tiểu đội chậm lại, cẩn thận từng li từng tí đi xuyên qua đá vụn, tựa hồ cảnh giác đồ vật gì khác.
Rất nhanh, Tô Hạo liền ẩn thân sau một khối đá lớn, thấy cách đó không xa một tào thành lũy quân sự hình tròn.
Bộ dạng của toà thành này rất đặc biệt, giống như một cái bát lớn úp ngược xuống mặt đất, mọc ra vô số gai nhọn, nhìn thì lộn xộn nhưng lại có quy tắc.
Toà thành này có màu ngăm đen, thoạt nhìn vô cùng cứng rắn.
Mơ hồ có thể thấy được binh sĩ ở trên tường thành tuần tra, cũng có một bộ phận đóng ở vị trí đặc biệt.
Những binh lính kia....
Tô Hạo nheo mắt lại đánh gia, ở trên mũ sắt của mình ấn vào, máy phụ trợ thị giác tự động điều chỉnh, bộ dáng binh sĩ lọt vào trong mắt.
Sau một khắc, mí mắt Tô Hạo nhảy lên, trong lòng thầm hô: "Chương Ngư? Đây là Chương Ngư đi?"
- Giải thích, Chương Ngư là Bạch tuộc. Hết giải thích.
Cái đầu hình cầu được phủ bởi nón thép, tám đầu xúc tu cũng được mặc lên lân giáp, bao bạo vô cùng chặt chẽ, như là một cỗ máy có xúc tu vậy.
Bộn chiếc xúc tu ở trên mặt đất vững vàng hành tẩu, còn bốn xúc tu còn lại thì cầm các loại vũ khí kỳ lạ, vững vững vàng vàng, bộ dạng tuỳ thời nổ súng.
Bộ áo giáp trên thân nó, trình độ khoa học kỹ thuật tựa hồ còn cao hơn bộ áo giáp trên thân Tô Hạo, thoạt nhìn rất có vẻ tiến bộ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận