Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 339: Dịch Vụ Làm Ấm Giường

Tô Hạo cùng Á Sơn hai người dùng tốc độ phi hành siêu âm bay năm tiếng, rốt cuộc vượt qua biển rộng vô tận, bước lên một mảnh thổ địa hỗn loạn.
Vừa mới đứng vững, Tô Hạo liền thò ra xúc tu tinh thần, cảm thụ không gian dao động, hắn rất nhanh phát hiện điểm bất đồng ở không gian nơi này.
Biên độ dao động của không gian chỗ này vượt xa Trung Châu, quá trình triệu hoán thú ở đây độ khó cũng giảm xuống rất nhiều, thậm chí ngẫu nhiên sẽ thấy Phó Tinh thú đột phá qua thông đạo không gian, đi tới chỗ này.
Dường như ứng với ý tương của Tô Hạo, sau một khắc phía trước khoảng năm trăm mét không gian bắt đầu vặn vẹo, một còn lười có đôi mắt tròn vò nằm dưới mặt đất, hai tay ôm lấy Lục Sắc Nhuyễn Trùng gặm nuốt, vừa ăn vừa kêu chậc chậc hai tiếng, như là hưởng thụ mỹ vị nhân gian, trên mặt tràn đầy biểu lộ say mê.
Ăn xong một miếng, nó liền ngây ngẩn cả người, đại não không lớn đang tự hỏi một vấn đề: Đây là đâu vậy?
Thời điểm nó nhìn thấy Tô Hạo cùng Á Sơn ở đằng xa nhìn chằm chằm vào mình, hét lên một tiếng, tay cầm Lục Sắc Nhuyễn Trùng, sau đó bốn chân nhanh chóng hướng phía xa xa bỏ chạy.
Tô Hạo lộ ra nụ cười hài lòng, haha cười nói: "Nơi này không tệ."
Á Sơn nhìn hai bên đường, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi: Chỗ này có nơi nào tốt sao?
Tô Hạo cùng Á Sơn ở trên bầu trời phi hành thêm hai tiếng, rút cuộc cũng tìm được một thành trấn của nhân loại, Tô Hạo cùng Á Sơn ở xung quanh dạo một vòng, phát hiện xung quanh nơi này đều là bình nguyên, không thích hợp để che giấu căn cứ, vì vậy ở trong trấn nhỏ này ăn một chút, tiếp tục phi hành lên hướng Bắc.
Lại bay thêm ba tiếng, trời hoàn toàn tối xuống, mà hai người bọn họ, cũng tìm được nơi thích hợp.
Nơi đây rất nhiều ngọn núi đứng vững, bên trên bao trùm bông tuyết dày đặc, âm thanh yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động, lâu lâu chỉ có tiếng gió truyền đến.
Tô Hạo lấy ra bản đồ, điều chỉnh phương hướng, hướng đạo ánh sáng mơ hồ ở xa xa bay tới, trên bản đồ biểu hiện phía trước có một cái thị trấn nhỏ, gọi là Trấn Hoài Xa, thuộc về trạm dừng chân, người đến Bắc Dã châu đều dừng chân tại đây.
Ở bên ngoài thị trấn hạ xuống, Tô Hạo một bên dẫm lên mặt tuyết, vừa nói: "Đi thôi, đêm nay chúng ta nghỉ lại ở đây, ngài mai lại đi mua ít đồ dùng thiết bị."
Tô Hạo cùng Á Sơn mặc quần áo không nhiều, không phù hợp với hoàn cảnh băng tuyết nơi đây.
Á Sơn hai tay ôm nhau, bị lạnh đến phát run, nhịn không được hỏi: "Duy lão đại, nơi này lạnh quái dị, ngài có biện pháp nào để giữ ấm không? Thời điểm phi hành có Hắc Tinh giáp bao phủ nên không có phát hiện điểm gì, hiện tại không có áo giáp, cảm giác lạnh đến quái dị, ta thử dùng phù văn Hỏa Long, cũng khống chế không được, thiếu chút nữa đem cả quần áo đốt đi rồi!"
Lúc này Tô Hạo mới phản ứng lại, quay đầu tò mò nhìn Á Sơn nói: "Ồ? Ta chưa khắc phù văn 'Nhiệt cao' cho ngươi sao?"
Á Sơn: "Duy lão đại, phù văn hạch tâm của ta là Hỏa Long, sau đó thời điểm ngươi khắc phù văn cho ta, nói 'Nhiệt Cao' cùng 'Hỏa Long' có tác dụng giống nhau, vì vậy không khắc cho ta..."
Sau đó Á Sơn đem khuôn mặt tràn đầy khát vọng nhìn Tô Hạo nói:" Duy lão đại, phù văn 'Nhiệt Cao' có phải dùng để giữ ấm không?"
Tô Hạo tiện tay vẽ một phù văn Nhiệt cao, bám vào lớp áo ngoài của Á Sơn, thuận miệng nói: "Ấm đến nỗi đổ mồ hôi, đi thôi!"
Á Sơn đột nhiên bị một cỗ khí nóng bao phủ, làm cho hắn nhịn không được run cả người lên, thoải mái đến nỗi thiếu chút nữa rên rỉ, hắn thở dài một hơi, toàn thân thả lỏng, cất bước đuổi kịp bước chân Tô Hạo.
Trong miệng nhịn không được lẩm bẩm nói: "Tại sao lại có người sinh hoạt nổi ở địa phương lạnh thế này?"
Tô Hạo cùng Á Sơn sau khi vào trấn, nhìn các chiêu bài sáng bóng. Phía trên ngoài quảng cáo ở trọ ra, còn có các chiêu bài quảng cáo hư hỏng, trực tiếp bày ra ngoài đường, dễ làm người khác chú ý.
Á Sơn lúc này đã có trình độ tiểu học, chữ ở phía trên có thể nhận thức được toàn bộ, hắn lẩm bẩm nói: "Thiếu nữ, thiếu phụ, thiếu phu nhân làm ấm giường..."
Sau đó sợ hãi than nói: "Rất nhân tính hóa đấy, biết rõ trời lạnh, còn cung cấp dịch vụ làm ấp giường, không tệ! Duy lão đại, có muốn vào đây thử một chút không?"
Tô Hạo mặt không chút biểu tình nói: "Á Sơn, qua năm, ngươi mới được 13 tuổi!"
Á Sơn không hiểu, nói: "Ý gì..."
Tô Hạo nói: "Vậy tối nay ngươi tự đi đi, ngươi muốn có người phục vụ làm ấm giường, liền sẽ biết."
Nếu như Á Sơn thật sự sử dụng dịch vụ làm ấm giường, Tô Hạo dùng mông suy nghĩ, cũng biết chuyện tiếp theo phát triển thế nào.
Là một thiếu phụ phong tình hay một nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp gõ cửa phòng Á Sơn, sau đó nhìn thấy Á Sơn chỉ là một tiểu hài tử mới 13 tuổi, lập tức chấn động, ngay sau đó vẻ mặt mừng như điên: Còn có chuyện tốt thế này?
Sau đó nàng kia không quan tâm muốn Bá Vương Ngạnh Thượng Cung, muốn đè Á Sơn xuống. Nhưng Á Sơn sẽ khám phá được quỷ kế của đối phương, thề sống chết phản kháng, cuối cùng sẽ chạy đến tìm hắn thổ lộ chuyện này ra.
Hoặc Á Sơn trúng mỹ nhân kế, đồng ý yêu cầu vô lý của nữ tử, tiếp theo đến đoạn gay cấn, đột nhiên ngoài cửa có một đại hán đạp cửa bước vào, chỉ trích Á Sơn tuổi nhỏ, vậy mà đã biết câu dẫn phụ nữ đàng hoàng, chuyện này không có mười hai mươi vạn thì không giải quyết được...
Về phần phát sinh theo hướng nào, cũng không cần phải suy nghĩ. Đối với chuyện này Tô Hạo cũng chẳng thèm quản, cũng làm thì đem toàn bộ người chôn xuống, đổi lại một chỗ khác.
Bất quá nghe Tô Hạo nói vậy, Á Sơn càng thêm hiếu kỳ!
Tiến vào lữ điếm, Á Sơn phát hiện giá tiền lữ điếm ở đây thật sự rất đắt, làm cho Á Sơn không khỏi mở to hai mắt, sau khi chọn 2 căn phòng tốt nhất xong, Á Sơn kiễng chân, kê đầu trên quầy thu ngân nói:" Tiểu muội, dịch vụ làm ấm giường bao nhiêu tiền?"
Cô bé ở quầy thu ngân giật mình nhìn tiểu nam hài trước mặt này, đánh giá một chút, cuối cùng nhịn không được nói: "Tiên sinh, ngươi chắc chắn muốn sử dụng dịch vụ này?"
Á Sơn: "Làm sao, không được à?"
Tiểu muội lập tức nở ra nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Được, cho ngài một dịch vụ làm ấm giường, thiếu nữ đi!"
Á Sơn do dự một chút, vẫn là đè xuống hiếu kỳ trong lòng, lắc lắc đầu nói: "Hay là thôi đi! Không cần!"
Vị tiểu muội này tiếc hận nói: "Đáng tiếc..."
Khách sạn tuy rằng thu phí rất đắt, nhưng phương diện cũng coi như tạm được, bật lò sưởi lên, không đến một lúc, gian phòng liền trở nên ấm áp dễ chịu.
Tô Hạo đã bay một ngày, lúc này đây tinh thần cũng thập phần mệt mỏi, bố trí xong cảnh giới, liền đắp lên chăn bồng dày đặc ngủ say.
Á Sơn trằn tròc, trong đầu suy nghĩ đến chuyện làm ấm giường, rất nhanh cũng ngủ thật say.
Một đêm say giấc, ngày hôm sau Tô Hạo cùng Á Sơn đi mua đô vật xong, đi ra khỏi thành, nhưng lại bị người ngoài thành chặn lại.
Ba tên nam tử mặc một bộ đồ thật dày, vây quanh hai người Tô Hạo cùng Á Sơn, chỉ lộ ra hai con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Á Sơn cùng Tô Hạo, hai tay giấu trong áo, không biết cầm vũ khí gì.
Nam tử ở giữa dùng ngữ khí lạnh lùng nói: "TA cũng không làm khó dễ các ngươi, đưa ra hai mươi vạn, cho các ngươi rời đi, nếu không..."
Hắn lộ ra con dao bầu sáng bóng ở trong áo, ý tứ không cần nói cũng biết.
Giọng nói Tô Hạo so với hoàn cảnh xung quanh càng thêm lạnh hơn: "Đến cả tiểu hài tử cũng ra tay?"
Nam tử cười xùy một tiếng nói: "Ở chỗ này, chỉ nhận tiền cùng đao, không nhân tuổi."
Tô Hạo nói: "Thì ra là thế, ta đây nếu không cho thì sao?"
Nam tử kia nói: "Rất đơn giản, ta sẽ đem y phục của các ngươi lấy hết, mang đi tất cả đồ vật trên người các ngươi! Hắc, cũng đừng nghĩ đến cảnh có người đứng ra giúp đỡ các ngươi, nhân vật siêu anh hùng ở trong phim, sẽ không xuất hiện ở mảnh đất này đâu."
Một nam tử khác tiến lên một bước, ngữ khí ôn hòa cười nói: "Tiểu đệ đệ, nghĩ đĩ, ở địa phương quỷ quái này, ngươi cần tiền, hay cần quần áo đây? Chúng ta không cần nhiều lắm, chỉ hai mươi vạn mà thôi, đối với loại cướp ăn cả xương lẫn thịt cũng đã rất rẻ rồi. Yên tâm, chúng ta nói lời giữ lời, giao ra hai mươi vạn, ta liền để các ngươi rời đi."
Dứt lời, ba nam tử rút ra dao bầu, tiến lên một bước, tựa hồ Tô Hạo chỉ cần dịch một bước chân, hắn có thể lập tức động thủ.
Vừa đấm vừa xoa, ba người này xem ra làm cướp cũng khá chuyên nghiệp đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận