Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 524: Sư Tôn, Chúng Ta Trốn Đi (1)

Tô Hạo điều chỉnh hô hấp, tập trung lại tinh thần lực, điều khiển hai mươi tư thanh phi kiếm lao ra, kết thành đại trận hai tầng...
Chỉ trong chớp mắt, liền thành trận pháp 'Thự Quang Chi Kiếm'!
Ánh sáng toát ra đem toàn bộ phi kiếm bao phủ, như là cái đĩa sáng lên.
Sau một khắc, giữa cái đĩa đột nhiên nổ lên một đạo ánh sáng chói mắt, đạo ánh sáng này biến thằng xạ tuyến kéo dài ra xa, lao thẳng tới hai tu sĩ.
Đồng tử Nguyên Trạch cùng Phượng Đan co rụt lại, bọn hắn nhìn đạo ánh sáng trước mặt, cảm nhận được áp lực cực hạn, chính là uy hiếp đến từ tử vong.
"Chạy!"
Sau một khắc, tố độ hai người bạo tăng, dùng tới thuật pháp thiêu đốt Linh Lực để bỏ chạy, trong chớp mắt phóng ra ngoài ngàn mét.
Tô Hạo vẫn tập trung vào bóng lưng hai người, cái đĩa nhẹ nhàng chuyển một cái, đạo ánh sáng theo đó mà chuyển động, kéo lê một đường vòng cung, ở trên thân hai người lướt qua, giống như đèn pin vẩy lên bầu trời đêm vậy.
Không có bất kỳ thanh âm gì, chỉ thấy trên thân hai người lóe lên hào quang, từ ngực hai người lóe lên tia sáng, hạ thân chia lìa.
Cảnh tượng huyết dịch phun ra cũng không xuất hiện như trong tưởng tượng Tô Hạo, thân thể hai gã tu sĩ Nguyên Anh chìa lìa, vậy mà tản ra bạch quang nhàn nhạt, không có chút máu nào chảy ra, điều này làm cho Tô Hạo rất ngạc nhiên.
Chẳng lẽ tu sĩ Nguyên Anh đã không còn có cấu tạo giống như người bình thường nữa rồi?
Tô Hạo tràn đầy hiếu kỳ, trường đao trong tay dài ra, tỏa ra ánh sáng xanh lập lòe, thoáng cái hiện tới chỗ hai tên tu sĩ Nguyên Anh.
Hai gã tu sĩ Nguyên Anh lúc này chỉ có bộ phận ngực, lúc này còn chưa chết đi, vẫn có thể mở miệng nói chuyện, thấy Tô Hạo hiện ra trước mặt, Nguyên Trạch dùng thanh âm khàn khàn nói: "Các hạ đến tột cùng là người phương nào? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này!"
Nguyên Trạch tự biết hạ thân chia lìa, hôm nay hẳn phải chết, nhưng trước khi chết hắn còn muốn biết, bản thân gây thù oán gì với đối phương.
Tô Hạo dùng phi kiếm đỡ thân hai người, không để hai người rớt xuống, hắn tò mò đánh giá, thuận miệng nói: "Ta tên Cổ Duy! tu sĩ Trúc Cơ!"
Hai tên này nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
Tô Hạo tò mò hỏi: "Trạng thái này của các ngươi có thể sống được bao lâu?"
Nguyên Trạch nhíu mày nói: "Đạo hữu là tới cười nhạo ta sao? Không cần phải vậy, ta tu hành cả đời, sinh mệnh do số, không thành Chân Tiên, cuối cùng cũng hóa thành hư vô, không chút ý nghĩa. Chết sớm chết muộn, cuối cùng vẫn chết cả thôi."'.
Tô Hạo nói: "Cũng không phải như thế, ta hôm nay mới Trúc Cơ cảnh, nhưng không hiểu rõ Nguyên Anh, đối với Nguyên Anh cũng tràn đầy hiếu kỳ mà thôi!"
Nguyên Trạch lẩm bẩm nói: "Cổ Duy? Nếu ngươi đã hiếu kỳ cảnh giới Nguyên Anh như vậy, thì tu luyện đi! Chỉ cần... Ngươi có thể sống sót!"
Nói đến đây, trong miệng trong mắt Nguyên Trạch léo lên anh sáng, Tô Hạo liếc nhìn Phượng Đan, cũng giống như thế.
Sau đó trong lòng Tô Hạo có chút hiểu ra: "Còn có thể tự bạo sao!"
Tô Hạo nhanh chóng ném hai cái đầu lên, dùng phi kiếm đánh vào như đánh bóng chày.
"Oành."
Hai cái đầu ở giữa không trung nổ bùm, sóng xung kích quét ngang, tiếng nổ vang cực lớn cuồn cuộn truyền đến.
Thân ảnh Tô Hạo xuất hiện ở đằng xa, cảm nhận uy lực của vụ nổ, im lặng lẩm bẩm nói: "Còn tưởng rằng chiêu tự bạo này lợi hại lắm, cũng không được gì... Được cái dọa người."
Đối với người khác tự bạo có thể là chiêu chí mạng, nhưng đối với hắn mà nói, cũng chỉ như quả lựu đạn, tối đa thổi bay hắn một chút, còn muốn làm hắn bị thương, còn kém xa lắm.
"Còn có mấy thi thể nằm dưới chân núi, ngược lại có thể đem về nghiên cứu một phen."
Ra-đa Tô Hạo tỏa ra, tập trung vào những thi thể tu sĩ bị hắn chém giết.
'Thoáng hiện!"
Nháy mắt sau, Tô Hạo xuất hiện dưới chân núi, nơi đây đầy rẫy thi thể không đầu, có cái thì treo trên cây, có cái thì nằm trong bụi cỏ, hoặc va chạm vào tảng đá lăn qua một bên.
Tô Hạo vừa mới xuất hiện, cách Tô Hạo không xa liền có ba cái đầu từ dưới đất thò lên, hít từng ngụm không khí vào ngực.
Trong này có một lão đầu râu trắng, cùng hai cô nương giống hệt nhau.
Đây đúng là Vũ sư bá trong Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc, còn hai người còn lại là đệ tử Vũ Khiết cùng Vũ Mộc.
Vũ sư bá mới ngoi đầu lên, liền nhìn thấy một người mặc áo giáp cao lớn uy mãnh đứng trước người mình, đang cúi đầu nhìn vào bản thân, điều này không khỏi làm hoa cúc của ông xiết chặt.
Lão vừa nãy dùng Thổ Độn chạy trốn, nhưng không ngờ bị phong cấm nhốt trong ngọn núi, thiếu chút nữa chết vì nín thở, may mắn sao đúng lúc đó Phong Cấm Thuật lại mất đi hiệu lực, lão liền nắm hai tên đệ tử ngoi đầu lên hít thở, nhưng lại gặp phải tên mặc áo giáp thủy tinh đứng trước mặt này!
Lại nhìn đống thi thể tu sĩ không đầu xung quanh, lão liền biết đây là kiệt tác của tên này.
Nhanh chóng cầm đầu hai tên đệ tử, tiếp tục chìm xuống mặt đất, không dám ngoi lên....
Bạn cần đăng nhập để bình luận