Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 126: Ta Muốn Báo Thù

Lúc này, bên trong kén tằm, [Tuyết Ma] Sieg mở miệng, giọng nói chói tai mà hữu lực: "An, ta đã giúp ngươi giải quyết xong [Tốc Ma], vật của ta muốn tới chưa?"
An nhặt từ dưới đất lên một miếng thịt lớn [Tốc Ma], ngẩng đầu nhìn về phía [Tuyết Ma] Sieg, nhàn nhạt cười nói: "Thật xin lỗi, thủ lĩnh Sieg tôn kính, đồ vật ngươi muốn, không nằm trên người ta!"
Giọng nói Sieg lập tức trở nên lạnh lùng: "Ngươi dám đùa bỡn ta?"
An lập tức lắc đầu: "Không không không! Ta làm sao có thể đùa giỡn với ngài đây? Ta chỉ tiếc mệnh mà thôi, làm sao có thể mang đồ vật trọng yếu như vậy trên người? Yên tâm đi, đồ vật kia ta đã đặt nó ở một địa phương an toàn, ngài chỉ cần dựa theo lời ta nói tới lấy thôi!"
Lửa giận Sieg bốc lên, đang muốn bộc phát, đã thấy An như thể nhớ tới điều gì, vẻ mặt khẩn trương nhìn Sieg mà nói: "Ta mang thứ đó đặt ở văn phòng công tác tầng 2 Lục Tinh Đoàn, ngài cũng biết rõ là nơi nào rồi, ba ngày trước ta đã đem vị trí lặng lẽ nói cho ngài biết, A, đúng rồi, thủ lĩnh Sieg, thiếu chút nữa quên nói với ngài, hiện tại không còn nhiều thời gian lắm thì phải, thời điểm ta đi hơi vội, không cẩn thận làm rơi ngọn đèn, hiện tại chỉ sợ sớm bắt lửa, ta khuyên ngài mau chóng chạy qua lấy thứ kia, nếu mà chậm, ta cũng không có cách nào khác."
An vừa nói, cũng vừa biến mất trong tầm mắt mọi người.
"Hỗn đản!" Sieg hét lớn một tiếng, chẳng thèm quan tâm An, lập tức lui ra khỏi kén tằm, hướng phía Lục Tinh Đoàn đóng quân chạy tới.
Chỉ có [Cốt Ma] mờ mịt đứng nguyên tại chỗ: "Tình huống gì thế này? Ta còn chưa đánh đã tay a!"
Cuối cùng nhìn lướt qua khối thịt trên mặt đất, nhảy xuống nhặt đi hết toàn bộ, sau đó cũng rất nhanh rời khỏi.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Tô Hạo nhìn miếng thịt nát trong tay, khóe miệng nhếch lên: "Xem ra đêm nay thu hoạch cũng tương đối khá!"
Gần đây nội thành đột nhiên hỗn loạn, quả nhiên là có dự mưu cả đấy, chủ mưu trong trận hỗn loạn lần này, hiềm nghi cao nhất là cái tên An cao gầy kia.
Hơn nữa, loại người có thể nắm mọi thứ trong lòng bàn tay để chơi đùa, mới là kiểu nguy hiểm nhất.
Về sau nếu có gặp lại, không cần nói nhiều, cứ xông lên giết trước rồi tính.
Tô Hạo đã lưu huyết khí đối phương lại, chỉ cần xuất hiện lần nữa trong phạm vi Ra-Đa của hắn, thì lập tức có thể phát hiện.
Bất quá, sự tình có lẽ đến đây chấm dứt rồi.
Ý định của Tô Hạo nhanh chóng ly khai nơi này, về nhà ngủ bù một giấc, hắn hôm nay đột nhiên bị đánh thức, còn chưa ngủ đủ!
Thời điểm về gần nhà, Tô Hạo cảm giác được huyết khí quen thuộc, ngay tại phụ cận nhà hắn du đãng, thoạt nhìn thập phần lo lắng.
"Á Sơn? Hơn nửa đêm rồi, hắn tới đây làm gì?"
Tô Hạo cũng không có cho Á Sơn biết địa điểm cụ thể của hắn, chỉ nói cho hắn biết mình ở biên giới thành Tây.
Mỗi lần thời điểm Á Sơn muốn tìm Tô Hạo, chỉ cần lưỡng lự ở Thành Tây, Tô Hạo rất nhanh có thể tìm thấy vị trí của hắn.
Tô Hạo tăng thêm tốc độ, đột nhiên xuất hiện sau lưng Á Sơn, kêu lên: "Ngươi tới đây làm gì?"
Trên lưng Á Sơn lúc này cõng một nữ nhân, trên tay còn ôm hai đứa trẻ.
Bất luận là nữ nhân hay hai đứa trẻ kia, giờ phút này trên người toàn là máu thẩm thấu ra quần áo, vẫn còn tí tách nhỏ giọt rơi trên mặt đất.
Á Sơn nghe được giọng nói của Tô Hạo, lập tức xoay người lại, giờ phút này hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, khuôn mặt sợ hãi cùng bất an, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Hạo, một cỗ sợ hãi lẫn vui mừng xuất hiện trên mặt hắn.
Á Sơn lập tức tê tâm phế liệt la lớn: "Lão đại, Duy lão đại, nhanh! Cứu cứu vợ con của ta, cầu van xin ngài lão đại, ngươi nhất định cứu..."
Thê tử cùng nhi tử của Á Sơn đã tắt thở, Tô Hạo không có cách nào khác, nhưng nữ nhi hắn còn có một hơi thở, nếu không kịp xử lý, sợ cũng phải bỏ mạng.
Con gái Á Sơn gọi là Ny, là nhi tử nhỏ nhất của hắn, giờ phút này trên thân có ba lỗ tổn thương, phân biệt ở vùng xương sườn, bụng với đùi.
Cũng may tránh khỏi chỗ hiểm, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, có thề tùy thời tử vong.
Tô Hạo lập tức sử dụng phù văn cầm máu, phong bế mấy miệng vết thương lại, sau đó dùng phù văn Khép Lại cùng phù văn Kết Cấu, để kích thích trái tim đập nhanh, tạo ra lượng máu lớn, đồng thời ân cần săn sóc lấy thân thể Ny, khơi thông tuần hoàn huyết dịch.
Thẳng đến khí đem mệnh Ny kéo lại.
Thật lâu sau, Tô Hạo mới nhẹ nhõm thở ra: "Mệnh của con gái ngươi tạm giữ lại được."
"Thật tốt quá!"
Á Sơn lập tức đem thê tử cùng con trai đưa tới trước mặt Tô Hạo, trông mong nói: "Duy lão đại, nhanh, còn có thê tử cùng con của ta, ngài mau cứu cứu bọn họ!"
Tô Hạo lắc đầu nói: "Bọn hắn đã chết, ta không cứu được."
Á Sơn ôm lấy thê tử cùng nhi tử mình, dùng sức lay động nói: "Không đâu, làm sao mà chết được! Nhất định là chưa chết, Duy lão đại, van cầu ngài cứu bọn họ đi...!"
Tô Hạo im lặng không nói.
Á Sơn đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Tô Hạo, nằm rạp trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng: "Lão Đại... Van cầu ngài, lão đại..."
Tô Hạo đã thấy nhiều cuộc sinh ly tử biệt, biết rõ thời điểm cũng không nên nói gì với Á Sơn, chỉ có thể để hắn tự tiếp nhận sự thật này.
Bất quá đổi lại vị thế để suy nghĩ, nếu như hắn nhìn thấy người thây của mình bị giết chết trước mắt, mà bản thân lại bất lực, không biết có thể thừa nhận loại áp lực này không, không biết có thể điên lên, sau đó tự mình hủy diệt, điên cuồng tìm cách trả thù!
Tô Hạo đồng tình với Á Sơn, nhưng hắn cũng đành bất đắc dĩ.
Hắn cũng không phải là thần có thể hồi sinh người chết.
Một lát sau, Á Sơn đột nhiên quỳ trước thê tử cùng nhi tử, bụm mắt khóc ô ô, một mực tát vào mặt bản thân.
Không biết qua bao lâu, Á Sơn đi tới trước mặt con gái, mở to hai mắt lẳng lặng nhìn nhi nữ Thái Ny của mình, nhìn khuôn mặt nàng trắng bệch không có chút máu, cùng với ngực phập phồng lên xuống.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của hắn, lập tức có lại vài phần sắc thái.
Hắn run rẩy muốn vươn tay chạm đến mặt Thái Ny, nhưng lại không dám, cuối cùng thu tay về.
Lát sau, Á Sơn lau khô nước mắt trên mặt, quỳ rạp xuống trước mặt Tô Hạo, đầu cúi xuống mặt đất, giọng nói đã có chút lực: "Duy lão đại, cảm ơn ngài đã cứu con gái của ta, ta có thù tất báo, sau này mặc cho Duy lão đại tùy ý phân công, Á Sơn có chết cũng làm theo."
Tô Hạo lẳng lặng nhìn Á Sơn, thở dài nói: "Á Sơn, ngươi vốn là vật thí nghiệm của ta, giúp ngươi là chuyện nên làm!"
Á Sơn nói: "Không! Ta lấy mình làm thẻ đánh bạc mà thôi, lúc trước ngài đã tha cho ta một mạng, còn giúp ta tấn thăng lên dị nhân cấp hai, hiện tại ngài còn cứu con gái của ta, Thái Sơn ta thiếu nợ ngài một mạng!"
Đối với Tô Hạo mà nói, cứu Thái Ny cũng chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với Thái Sơn mà nói, hắn còn lại con gái của mình, không thể nghi ngờ là hy vọng sống sót còn lại của hắn.
Cùng một sự kiện, nhưng đối với hai người có ý nghĩa khác nhau.
Á Sơn hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu như ngay cả con gái cũng chết đi, hắn còn sống ở thế giới này làm gì? Hắn còn có ý nghĩ gì để sống?
Tấn cấp dị nhân, cuối cùng thành [Thần] thì sao? Thê tử cùng con cái cũng không còn nữa, thành thần có ích lợi gì!
Tô Hạo nhìn Á Sơn quỳ rạp dưới đất, chậm rãi nói: "Á Sơn, nếu như ngươi muốn hồi báo ta, vậy thì phục vụ cho ta hai năm đi!"
Có lẽ làm như vậy, trong lòng Á Sơn mới dễ chịu đi một chút.
Á Sơn đem đầu ngẩng lên, nước mắt lần nữa chảy xuống hai hàng: "Cảm ơn ngài, Duy lão đại... Thế nhưng mà... ta muốn báo thù..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận