Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 908: Tổ đội xin

**Chương 908: Tổ đội thỉnh cầu**
Thập Tự Tinh, bên trên cung điện đảo của Dũng Giả thế giới.
Hai tỷ đệ đi tới đỉnh cung điện, trên một tiểu bình đài, phóng tầm mắt ra phía biển xa.
Tùng Nhậm Phi nhìn bóng lưng tỷ tỷ của mình, thở dài nói: "Tỷ, trừ bỏ Monle bọn họ sáu người, những đệ tử khác của chúng ta đều là từ quê hương xuyên việt tới, sau này chúng ta nên làm gì và ở chung với họ như thế nào đây?"
Tùng Thục Linh không quay đầu lại, nói: "Nên làm thế nào thì làm thế đó, chúng ta là sư phụ của bọn họ, bọn họ là đệ tử của chúng ta, chỉ đơn giản như vậy."
Tùng Nhậm Phi nói: "Hiện tại đối mặt với những đệ tử này, ta vẫn có thể duy trì vẻ ngoài thần bí cao lớn, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Giống như là, chúng ta làm sư phụ, những bí mật trọng yếu, đều bị bọn họ biết được. Ta luôn cảm thấy ta ở trước mặt bọn họ, mất đi sự tự tin vốn có."
Tùng Thục Linh lắc đầu nói: "Không phải như vậy đâu tiểu Phi, ngược lại, sau khi chúng ta đều biết lẫn nhau là từ cố hương tới đây, giữa chúng ta, bớt đi mấy phần xem thường. Lẽ nào ngươi không phát hiện sao? Từ khi bọn họ biết được thân phận chân chính của chúng ta, trong vô hình, lại có thêm chút thân cận, nhìn ánh mắt của chúng ta ôn hòa hơn rất nhiều, giống như đối xử với đồng loại bình thường vậy.
Trước đây lại không phải như thế, những đệ tử này, thái độ đối với chúng ta, luôn có một loại ngạo mạn mơ hồ, giống như thầm nghĩ rằng: Ta hiện tại tuy rằng không lợi hại bằng ngươi, nhưng sẽ có một ngày vượt qua ngươi.
Trước kia ta cho rằng đó là sự kiêu ngạo trời sinh của đệ tử thiên tài, bây giờ nghĩ lại thì không phải. Trên thực tế, là do những đệ tử này chưa từng để chúng ta vào trong mắt."
Tùng Nhậm Phi nghe xong, tán thành gật đầu nói: "Thật giống như đúng là như vậy. Hồi tưởng lại, biểu hiện mơ hồ của đám đệ tử kia, không phải là xem thường chúng ta sao? Ta đi, đám gia hỏa này quá phận quá đáng, lại dám xem thường sư phụ của bọn họ là ta!"
Tùng Thục Linh cười nói: "Trước kia vẫn không rõ tại sao lại như vậy, hiện tại ta mới lĩnh ngộ được chuyện gì đang xảy ra. Trước khi biết thân phận của đối phương, không chỉ có bọn họ xem thường chúng ta, mà ngay cả chúng ta cũng xem thường những đệ tử này.
Không hiểu vì sao, nắm giữ hệ thống, từ đó có vô hạn khả năng, chúng ta tự nhận là hơn người một bậc, khinh thị tất cả.
Chỉ có điều loại tâm tình này bị che giấu rất sâu mà thôi. Hiện tại thì tốt rồi, mọi người đều là ký chủ hệ thống, khởi điểm đều rất cao, tiềm lực cũng gần như được coi là vô hạn, không ai xem thường ai nữa, có thể thật sự nhìn thẳng đối phương từ trong lòng.
Vẫn giống như trước đây, chúng ta là sư phụ, bọn họ là đệ tử."
Tùng Nhậm Phi khúc mắc dường như được cởi bỏ, không còn xoắn xuýt, ha ha cười nói: "Ta nói vì sao trước đây hệ thống muốn hướng về chúng ta tuyên bố nhiệm vụ thu đồ đệ, thì ra là như vậy."
Tùng Thục Linh nói: "Tiểu Phi ngươi khoan hãy nói, mãi đến tận bây giờ, ta mới biết chúng ta nên dạy cho những đồ đệ này cái gì."
Tùng Nhậm Phi kinh ngạc nói: "Dạy cái gì?"
Tùng Thục Linh nói: "Đem những kiến thức mà sư phụ đã giao cho chúng ta, dạy lại cho đồ đệ, đem bọn họ chân chính dẫn dắt vào con đường tìm tòi này."
Tùng Nhậm Phi: "Sư phụ sẽ không trách chúng ta sao?"
Tùng Thục Linh: "Sẽ không, ta nhớ sư phụ đã nói, tri thức được lan truyền ra ngoài, mới có giá trị, bởi vì luôn sẽ có thiên tài dựa trên cơ sở đó, sáng tạo ra những thứ có chiều sâu hơn. Chúng ta muốn làm, chính là đem thiên tài chân chính dẫn dắt lên con đường này. Bất quá. . ."
Tùng Thục Linh quay đầu nhìn về phương xa, ánh mắt kiên định nói: "Trước khi truyền bá tri thức, chúng ta còn phải đi làm một việc."
Tùng Nhậm Phi: "Làm cái gì?"
Tùng Thục Linh: "Đi tìm Chip Đại Ma Vương."
Tùng Nhậm Phi: "Ặc —— "
. . .
Chip Đại Ma Vương gần đây tâm tình vô cùng sung sướng, mỗi ngày đều vui cười hớn hở, ngay cả việc đám cháu ngoại trai chạy đến bên trong pháo đài của hắn nghịch ngợm, hắn cũng không tức giận, còn bớt thời gian dạy đám cháu ngoại trai hai tay kỹ năng chiến đấu.
Chỉ vì gần đây hắn lại đánh một trận rất thoải mái.
Đem cái đám được gọi là Dũng Giả Song Hùng dám đến chọc giận hắn hung hăng đánh cho một trận.
Nhìn bọn họ vẻ mặt kinh ngạc khi nhận ra thực lực của chính mình, nhìn bọn họ dốc hết toàn lực cũng không thể làm gì được Chip Đại Ma Vương hắn, Chip cảm thấy trong lòng sung sướng, giống như ăn được loại mật ong ngọt ngào nhất thế giới, toàn thân khoan khoái.
Bởi vậy, đánh đến nửa chừng, Chip Đại Ma Vương thay đổi chủ ý, quyết định không đem những tiểu bất điểm mang đến cho hắn lạc thú này g·iết c·hết, mà là tìm cơ hội thả cho chúng nó chạy thoát, với hy vọng tương lai khi thực lực đối phương tăng lên, sẽ lại đến tìm hắn chiến đấu, mang đến cho hắn một ít niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.
Tốt nhất là có thể nhìn thấy loại biểu tình khiếp sợ trên mặt bọn họ.
Mỗi lần nghĩ tới đây, mắt của Chip Đại Ma Vương liền nheo lại, không nhịn được cười ha ha.
Âm thanh lớn vo ve truyền ra, khiến rất nhiều Hồng Kim ấu long xung quanh bị lật tung vài vòng, bò dậy mộng bức nhìn về phía Đại Ma Vương cậu.
Trong lúc Chip Đại Ma Vương đang tự mình cười lớn, từ bên ngoài như một làn khói, một Ma Vương chạy vào, cao giọng nói: "Báo cáo Chip Đại Ma Vương, hai nhân loại kia lại hướng bên này, từ phía đông hải dương mà đến, căn cứ vào suy đoán của thuộc hạ, hẳn là đang nhắm về phía ngài."
Chip Đại Ma Vương ánh mắt sáng lên, nhếch miệng cười nói: "Đến hay lắm, phỏng chừng là học được pháp thuật lợi hại nào đó, muốn đến đánh bại ta, ha ha ha. Ta sẽ đi gặp bọn họ, để bọn họ biết, trên thế giới này, ai mới là lão nhị mạnh nhất."
Nói xong, thân thể khổng lồ ầm ầm đứng lên, bước những bước chân trầm trọng đi ra ngoài, mỗi một bước chân giẫm trên mặt đất, đều khiến cho cả pháo đài rung chuyển.
"Đùng!"
Trên trần nhà, một khối đá vụn rơi xuống, đập trúng một con rồng nhỏ đang bò, ngã lăn ra đất.
Chip Đại Ma Vương mở ra đôi cánh, vù một tiếng bay vút lên, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
. . .
Hướng đi của tỷ đệ Tùng Thục Linh cùng hướng đi của Chip Đại Ma Vương, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các thần linh.
"Chư vị các hạ, có tình huống, đừng có chơi game nữa, mau ra đây xem có chuyện gì xảy ra."
Chỉ một lát sau, các thần linh đã tụ tập bên trong thiên đường của thế giới.
Nati bất mãn nói: "Bari, không hiểu thì đừng có nói lung tung, ta cũng không có chơi game, ta đang lợi dụng tiểu thần linh máy học để học tập đấy! Mỗi ngày thu hoạch một chút vui sướng, mê muội vào việc chơi game, người sẽ không hiểu."
Cũng có một số thần linh khác biểu thị chính mình đang học tập, chứ không phải chơi game.
Bari bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, các ngươi những thần linh tự mình tẩy não này thật sự là không nói được nửa câu. Mau chóng xem chuyện gì đang xảy ra đi. Gale huynh muội đang hướng thẳng đến Chip Đại Ma Vương, nhưng chúng ta cũng không có tuyên bố nhiệm vụ nào tương ứng, hai người bọn họ muốn làm gì? Tìm Chip Đại Ma Vương liều mạng sao?"
Các thần linh rất nhanh phát hiện ra sự dị thường, không rảnh cãi nhau, ngơ ngác nhìn Tùng Thục Linh hai tỷ đệ thẳng đến Chip Đại Ma Vương, sau đó Chip Đại Ma Vương cảm ứng được địch nhân, cũng hướng thẳng đến hai tỷ đệ.
Mắt thấy sắp xảy ra đại chiến, các thần linh cuống lên. . .
Thực lực của hai tỷ đệ hiện tại, các thần linh không thể quen thuộc hơn, căn bản không phải là đối thủ của Chip Đại Ma Vương, cứ thế chạy tới, há không phải là muốn tìm c·hết sao?
Có thần linh suy đoán nói: "Có thể hay không là do Tự nhiên nguy cơ ảnh hưởng?"
"Có thể, không ngờ vẫn có thể khiến cho ý chí thế giới chủ động đi chịu c·hết. . ."
"Làm sao bây giờ, có nên tạm thời biên soạn một cái nhiệm vụ, để bọn họ mau chóng tránh đi hay không?"
"Không được, hai tỷ đệ nếu như nhất định phải đi mà không tiếp nhận nhiệm vụ, chúng ta cũng không có cách nào, hơn nữa lúc này tuyên bố nhiệm vụ, sẽ làm cho bọn họ nhận ra được sự dị thường, vượt quá quy tắc nhiệm vụ cho phép."
"Ai, ý chí thế giới rốt cuộc là nghĩ như thế nào, trước có tàn sát lẫn nhau, bây giờ lại có chủ động chịu c·hết. Không hiểu nổi."
. . .
Hai tỷ đệ bay nhanh trên mặt biển, rất nhanh, đồng tử của bọn họ co lại, linh niệm nhận biết được Chip Đại Ma Vương đang ở ngoài vạn mét, nhưng tốc độ của bọn họ không hề giảm xuống chút nào.
Chẳng mấy chốc, bọn họ liền nhìn thấy trên mặt biển xa xa có thêm một chấm đen nhỏ, chính là Chip Đại Ma Vương, nương theo tiếng cười đặc trưng của Chip Đại Ma Vương truyền đến, hai bên cách nhau mấy trăm mét dừng lại đối峙.
Chip Đại Ma Vương ha ha cười nói: "Nhân loại, ở trước mặt Chip Đại Ma Vương ta, các ngươi tuy không tính là gì, nhưng cũng là những nhân loại mạnh mẽ nhất mà ta từng thấy, các ngươi có tư cách để ta ghi nhớ tên của các ngươi. Hãy xưng tên ra đi! Sau đó để ta dũng mãnh đem bọn ngươi đánh bay."
Tùng Thục Linh lớn tiếng nói: "Chip Đại Ma Vương, chúng ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng lần này không phải tìm đến ngươi để chiến đấu, hiện tại chúng ta vẫn không có tự tin có thể chiến thắng ngươi."
Chip Đại Ma Vương ngạc nhiên nói: "Ồ? Vậy các ngươi tìm đến Chip Đại Ma Vương ta để uống rượu sao? Ta cũng không ngại mời các ngươi vào trong pháo đài của ta chén tạc chén thù vài thùng, ha ha ha, thật là có thú vị."
Tùng Thục Linh sau đó gửi cho Chip Đại Ma Vương lời xin tổ đội.
"Gửi đi thành công, chờ đợi hồi đáp!"
Tùng Thục Linh: ". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận