Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 622: Tam Nhật Mê Thần Trận (2)

Không phải nàng lo lắng cho an nguy của To Hạo, mà nàng lo lắng cho an nguy của mình! Thời khắc quan trọng này, chỉ có ở bên cạnh Tô Hạo, nàng mới cảm nhận được sự an toàn.
Tô Hạo thuận miệng nói: "Địa phương khác cần ta giúp đỡ, ta liền dạo quanh bốn phía."
Đúng lúc này, sương mù đột nhiên sáng lên, giống như trên đỉnh đầu xuất hiện mặt trời.
Rất nhanh một tiếng trống vang lên.
"Tùng...."
Đám người Tô Hạo lập tức nhìn ra, nhưng mà ngoài trừ sương mù, thứ gì cũng không thấy.
Chỉ thấy Linh Niệm của Tô Hạo mơ hồ truyền tới nhắc nhở, có tu sĩ hương đại trận tiến công.
Tô Hạo lập tức nói: "Sư tôn, sư tổ, địch nhân tổng tấn công rồi, mọi người cẩn thận."
Vẻ mặt Phong Hoa trở nên ngưng trọng, Pháp Khí dây xích từ trong tay áo xuất hiện, vận sức chờ phát động, các loại hỗ thuẫn lần lượt kích hoạt, tay ấn nửa pháp quyết, tuỳ thời thi triển độn thuật né tránh...
Phong Linh Tiên Tử cùng Phong Thành lập tức tế lên Pháp Khí Tô Hạo đưa cho, chỉ cần địch nhân tiến vào đây, liền sử dụng pháp khí đánh chết.
Không để cho Tô Hạo đợi lâu, địch nhân đầu tiên bị trận pháp dẫn tới.
Đây là một bóng người mơ hồ, quanh người được bao phủ bởi hộ thuẫn màu vàng, tiến nhập vào nơi đây.
Đám người Phong Linh Tiên Tử liền khẩn trương cả lên.
Nhưng mà làm cho tất cả mọi người không ngờ tới chính là, tên tu sĩ kia xâm nhập vào trong Tam Nhật Mê Thần Trận mà Tô Hạo bố trí, liền lập tức ngã xuống như uống say, lăn qua lăn lại vài vòng như muốn đứng dậy, nhưng vô luận hai chân giãy giụa thế nào cũng không đứng lên được, giống như là chiếc xe máy bị ngã chạy quanh một chỗ, trong miệng hình như la hét gì đó, giống như là hoảng sợ vậy.
"Tu sĩ Kim Đan!" Phong Hoa lập tức cả kinh nói, không nghĩ mới vào đã gặp tu sĩ Kim Đan!
Chỉ là.... đây là tình huống gì đây?
Thời điểm Phong Hoa kinh nghi bất định, Phong Linh Tiên Tử run tay lên, 'Thanh Yến' trong tay kích hoạt, lướt qua khoảng cách trăm thướt, đem vào bảo hộ của tu sĩ này phá vỡ, cắm trên mặt đất. Mà tu sĩ Kim Đan này nhất thời chuyển động nhanh hơn, như là con quay vậy.
Phong Thanh cũng nhanh chóng lấy ra phi kiếm mới nhận được, đâm lung tung vài nhát, rất nhanh tu sĩ này không còn động đậy được nữa!
Phong Hoa là tu sĩ Kim Đan nhưng nhìn thấy cảnh này cũng bị doạ sợ cho ngây người, chuyện này không giống như trong tưởng tượng nha.
Thời điểm giải quyết xong tu sĩ Kim Đan, lại có một tên tu sĩ Trúc Cơ xuất hiện, giống với trước đây, sau khi xuyên qua Mê Thần Trận liền giống một kẻ say rượu, té ngã trên mặt đất, bị Phong Linh Tiên Tử cùng Phong Thành hợp lực đâm chết.
Phong Hoa lập tức có cảm giác mình nên cất dây xích trong tay áo lại, xem ra hôm nay không có dịp sử dụng rồi!
Lại qua 10s sau, một hơi đưa vào hai tên tu sĩ, một tên Kim Đan, một tên Trúc Cơ, hai người mới xuất hiện liền mất đi cân bằng, té ngã trên mặt đất, bị Pháp Khí Phong Linh phá vỡ phòng ngự, sau đó bị Phong Thành xiên chết.
Tâm tình Phong Hoa lúc này vô cùng phức tạp, đối với thủ đoạn của đám người Tô Hạo cùng Phong Linh Tiêu Tử liền da đầu run lên, đồng thời cảm thấy may mắn vì đây là phe mình.
"Nếu là...." Phong Hoa quả thật không dám tưởng tượng, lúc này mới hiểu vì sao Tô Hạo nhấn mạnh không được tiến nhập vào làn sương đỏ, nghĩ thôi đã cảm thấy rét run.
Tô Hạo thấy ở đây tạm thời không có nguy hiểm, nói thẳng: "Xem ra vấn đề không lớn, vậy ta đi đây."
Tô Hạo nói xong, mở ra một lỗ hổng trên trận pháp, đi xuyên qua, sau đó biến mất.
Lúc này Phong Thành hô: "Sư tôn, lại có một tên!"
Phong Linh Tiên Tử sợ tới mức thiếu chút nữa kích hoạt định vị thạch, mãnh liệt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người này ngã trên mặt đất lăn qua lăn lại.
Nàng không nói hai lời, lập tức điều khiển Thanh Yến, cùng Phong Thành phối hợp, ba chiêu giết chết địch nhân.
Cho tới giờ phút này, kẻ xâm nhập là tu sĩ Kim Đan hay Trúc Cơ đã không còn quan trọng.
Phong Thành lúc này cũng kích động không thôi: "Nếu là tu sĩ Nguyên Anh xâm nhập, cũng bị phi kiếm của ta giết chết..."
Lấy tu vi Dẫn Khí Cảnh giết chết Kim Đan cảnh, nghĩ tới thôi đã kích động hẳn lên.
Phong Hoa cung thử dùng Pháp Khí phi kiếm của mình tấn công tu sĩ Kim Đan xâm nhập, sau đó liền cảm thấy khó xử, phi kiếm của hắn có công kích toàn lực cũng chỉ có thể phá vỡ hai tầng phòng ngự của đối phương...
Phong Hoa cuối cùng nhịn không được nói: "Tiểu Phong Linh, Phi Kiếm trên tay ngươi là sao vậy?"
Phong Linh Tiên Tử nhìn thanh pháp khí cùi bắp trên tay Phong Hoa, vẻ mặt giật mình nói: "Ồ, sư tôn sao còn dùng Pháp Khí loại này, không nói cho Phong Úy chế tạo cho một thanh mà dùng?"
Phong Hoa trầm mặc.
Tô Hạo đi ra sương mù, tránh tất cả ánh mắt, đem bản thân truyền tống đến bên ngoài Vọng Nguyệt Cốc.
Trong nháy mắt mới xuất hiện, Tô Hạo lập tức cảm thấy Linh Niệm nhẹ nhõm, thời tiết từ mưa rào biến thành trời quang mây tạch, Linh Niệm lần nữa khôi phục phạm vi mười vạn mét, loại cảm giác khống chế mọi thứ trong tay, lần nữa trở về.
Tô Hạo hoàn hồn nhìn về phía sau lưng, nhìn sương mù bao phủ toàn bộ Vọng Nguyệt Cốc, không khỏi lẩm bẩm nói: "Không ngờ đến cả Linh Niệm của ta cũng không quan sát được bên trong trận pháp, đúng là đại trận hộ sơn, quả nhiên lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận