Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 247: Nếu Có Kiếp Sau, Làm Heo Đi

Sinh ca sau khi biết phản kháng không có kết quả tốt, liền ngoan ngoãn trả lời vấn đề của Tô Hạo.
Hai người bọn họ đến từ tổ chức có tên là 'Hiệp hội đấu tranh cho triệu hoán thú", gần đây tổ chức cần một đống trẻ em dưới sáu tuổi, vì vậy phân công nhiệm vụ cho bọn hắn.
Về phần vị trí của tổ chức, kết cấu thành viên, bắt cóc trẻ em về làm gì,.... hỏi mãi bọn hắn cũng không biết.
Hơn nữa, hai người bọn họ còn chưa tính là thành viên biên chế của tổ chức, chỉ liên hệ với cấp trên, còn lại điều gì cũng không biết.
Chỉ là hai tên chạy vặt mà thôi.
Tô Hạo lại hỏi một ít vấn đề về Triệu Hoán Sư, nhưng hai người này nói chuyện bừa bãi, không rõ ràng, không chiếm được được tin tức gì hữu dụng.
Bất quá biết mấy tin thế này, đối với Tô Hạo cũng đủ rồi.
"Bọn buôn người này? Hừ hừ!" Tô Hạo nhìn hai người cười lạnh một tiếng.
Sinh ca lập tức cầu xin tha thứ nói: "Tiểu đệ.... À không! Hai vị tiểu ca! Chúng ta mới làm lần đầu, mà lần đầu liền thua trên tay tiểu ca rồi, mặt khác cũng chưa làm chuyện gì quá sai. Thỉnh hai vị tiểu ca tha ta một lần, đừng đưa chúng ta đến cục trị an a!"
Đây là lời nói dẫn dắt, nếu Tô Hạo mà đưa hai người bọn họ đến cục trị an, vậy bọn hắn liền an toàn rồi.
Tô Hạo ngược lại không nói lời nào, trực tiếp đặt tay lên đầu Sinh ca.
Vẻ mặt Sinh ca tràn đầy hoảng sợ, cho rằng Tô Hạo muốn đem mình trực tiếp tiêu diệt, nhưng hiện tại các đốt ngón tay của hắn đã bị trật khớp, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hài tử lãnh khốc, đem bàn tay nhỏ bé đặt lên đầu mình.
Huyết khí Tô Hạo rót vào đại não Sinh ca, càng ngày càng nhiều, thời điểm đạt tới cực hạn, ý thức của Sinh ca đã bị kéo vào trong quả cầu không gian, nhốt trong tù giam.
Sau khi kết thúc, Tô Hạo thu tay lại, sau đó đi đến trước mặt Đà Tử, đồng dạng cũng đặt tay lên đầu y, lưu trữ ý thức.
Vẻ mặt Sinh ca cùng Đà tử tràn đầy nghi hoặc, tiểu hài tử này đang làm gì vậy?
Vừa rồi một khắc kia, xém chút nữa dọa Sinh ca đái ra quần, thời điểm Tô Hạo đặt tay nơi đầu hắn, hắn liền hồi tưởng lại nhân sinh của mình, nhớ lại nữ thần mình thầm thích thời học cấp 3....
Thời điểm Tô Hạo thu tay lại, hắn mới phục hồi tinh thần, như ở trên Quỷ Môn Quan dạo một vòng.
Trên đầu xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh.
"Quá.... Quá kinh khủng!"
Đêm nay hai người bọn họ tuyệt đối gặp tà rồi!
Sinh ca quyết định sáng mai, lập tức rời khỏi hội, chỉ vì phương pháp tiến giai nhanh hơn mà bị như vậy, không đáng!
Tô Hạo sau khi xác nhận ý thức ở trong quả cầu không gian, liền giúp đỡ Sinh ca nối lại khung xương, sau đó kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, xác nhận không bỏ sót chuyện gì, nhìn: "Các ngươi có thể rời đi!"
Sinh ca cùng Đà tử liền sững sờ.
Đi? Không nghe lầm chứ ! ! !
Cứ như vậy thả hai người bọn hắn đi? Sao không giống với suy nghĩ trong đầu bọn hắn vậy, đơn giản thế?
Hai người liếc nhìn nhau, bán tín bán nghi, nhìn biểu lộ của đứa bé trước mặt, không giống nói giỡn lắm.
Sinh ca chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Đà Tử, đem Đà Tử cõng lên, bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Tô Hạo đột nhiên kêu lên: "Này!"
Hai chân Sinh ca mềm nhũn, sợ tới mức đem Đà Tử từ trên lưng thả xuống, Đà Tử liền đau nhức kêu rên.
Tô Hạo nói tiếp: "Đem con mèo cùng con chuột này đi luôn, các ngươi định vứt ở đây à? Tranh thủ thời gian dọn dẹp đi!"
Sinh ca nhẹ nhàng thở ra, cười cười nịnh nót đáp: "Được!"
Sinh ca đi tới trước thi thể của Hắc Vân Báo cùng chuột, nhắm mắt tập trung suy nghĩ, rất nhanh, bằng mắt thường có thể thấy được đạo ánh sáng vặn vẹo xuất hiện, hai cỗ thi thể bị hút đến một địa phương nào không biết, biến mất không thấy, chỉ lưu lại vết máu.
Sinh ca sợ Tô Hạo đổi ý, tranh thủ cõng Đà Tử chạy đi.
Một mực chạo vào bóng tối, cũng không thấy hai tên tiểu hài tử kia đuổi theo, tảng đá trong lòng Sinh ca rốt cuộc cũng rớt xuống.
Sau khi xác nhận bản thân an toàn, Đà Tử liền nịnh hót: "Lợi hại đến mấy cũng chỉ là hai tên tiểu hài tử mà thôi! Vẫn là Sinh ca thông minh!"
Nhưng nghĩ lại một chút, liền sợ: "Thật sự là gặp quỷ rồi, hai tên tiểu hài tử này sao lợi hại như vậy, rèn luyện từ trong bụng mẹ cũng không được a! Còn biết phóng điện..."
Tô Hạo cùng Á Sơn rất nhanh rời khỏi hiện trường.
Á Sơn nhịn không được hỏi: "Duy lão đại, cứ như vậy thả bọn họ đi?"
Tô Hạo cười nói: "Đương nhiên là không, ta đặc biệt ghét bọn buôn người, đặc biệt là bọn buôn người dám đánh chủ ý lên ta, vì vậy, bọn hắn chết chắc rồi! Chỉ bất quá để bọn họ đổi một nơi chết khác mà thôi!"
Trong đầu Á Sơn hiện lên đầy dấu hỏi: "Gì Cơ?"
Tô Hạo tiện tay chỉ vào một chiếc camera, nghiêm túc giải thích, nói: "Ở xã hội này, khoa học kỹ thuật vô cùng tân tiến, đi trên đường đầy mắt điện tử, trong phạm vi mắt điện tử, có thể tùy thời ghi chép lại mọi việc. Nếu chúng ta đem hai người kia giết chết, rất dễ dàng bị điều tra lên đầu chúng ta, chúng ta bây giờ đang ở trong trạng thái tiểu hài tử, cũng tránh không được phiền toái. Vì vậy, ta để bọn hắn chạy xa một chút, đợi không liên quan đến chúng ta, liền đem bọn họ giết đi! Làm việc, dù sao cũng còn phải cẩn thận."
Á Sơn gật đầu, tò mò nhìn camera ở trong góc: "Mắt điện tử? Cảm giác rất lợi hại nha..."
Ở thế giới này, Á Sơn tràn ngập tò mò với mọi thứ, nơi đây có rất nhiều thứ mà hắn chưa từng gặp bao giờ, quả thật rất thần kỳ.
Bất quá làm cho hắn nghẹn khuất chính là, mỗi lần hỏi Duy lão đại, Duy lão đại đều nói: "Chờ mười năm sau ngươi sẽ biết. Lúc này có nói ngươi cũng không hiểu."
Tô Hạo lại nói: "Chúng ta bây giờ chưa có đủ sức mạnh để đối kháng mọi thứ, vì vậy không nên manh động, vạn nhất một ngày nào đó có quả tên lửa rơi xuống đỉnh đầu, ngươi cũng không biết chết vì sao đâu?"
Á Sơn lại nói: "Tên lửa, là gì?"
Tô Hạo cười hắc hắc: "Bây giờ ta chưa biểu diễn được, về sau học xong, ta tặng cho ngươi một quả!"
Á Sơn nghe ngữ khí của Duy lão đại, cũng lập tức biết đây là đồ vật quý hiếm, lập tức cười nói: "Ngài lưu lại mà dùng đi!"
Tô Hạo cùng Á Sơn lặng lẽ leo tường, rón ra rón rén trở về phòng.
Sau khi phát hiện Bạch Cảnh Xuân ngồi trên giường, cũng không ngủ được, trừng mắt to ngây ngốc nhìn Tô Hạo cùng Á Sơn lặng lẽ đi vào, đóng cửa.
Sau đó hắn đem Tô Hạo cùng Á Sơn dọa kêu to một tiếng.
Tô Hạo kinh ngạc nói: "Xuân, sao ngươi còn chưa ngủ! Ngươi cũng muốn đi vệ sinh sao?"
Bạch Cảnh Xuân lắc đầu, chỉ vào cái hố trên sàn, giọng nói nhỏ nhắn: "Ta ngủ không được..."
Tô Hạo liền hiểu, tiểu hài tử sợ ngủ một mình!
Tô Hạo lăn lông lốc bò lên giường nằm, nói: "Không sao, đây là bị heo cạy đấy. Vừa rồi thanh âm hơi lớn, đem ta đánh thức dậy, ta liền thuận tiện đi ra phòng vệ sinh. Ngủ đi! ngày mai nhờ Bạch đại tỷ lấp lại!"
Bạch Cảnh Xuân gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Á Sơn cùng Tô Hạo, sợ hai người nhân lúc hắn ngủ, lại chạy mất.
Tô Hạo không quan tâm, nằm xuống, Á Sơn cũng không nói tiếng nào, đánh một giấc thật say.
Tô Hạo không có trực tiếp đi ngủ, mà ý thức tiến vào trong quả cầu không gian, quan sát vị trí của hai người kia, phát hiện bọn họ đi tới một nơi vô cùng đông người.
Tô Hạo trực tiếp cho tiểu Sáng chỉ lệnh, xóa ý thức của hai người đó!
Trong không gian xuất hiện một cỗ tin tức khổng lồ, chảy vào tù giam của hai người, nhét đầy vào ý thức của hai người, sau đó liền nghiền nát mảnh ý thức đấy.
Sau đó Tô Hạo lạnh lùng nói: "Nếu như các ngươi có kiếp sau, thì làm heo đi!"
Rời khỏi quả cầu không gian, Tô Hạo đi ngủ.,
Chiến đấu đêm nay, đối với Tô Hạo mà nói, huyết khí có chút hao tổn, không tới một phút, hắn liền ngủ say.
Ngay tại lúc đó, Sinh ca cõng theo Đà Tử đi tới bệnh viện, liền ngã xuống đất, mất đi tiếng động.
Đà Tử trên lưng hắn, cũng không còn lên tiếng.
"Bành bành!"
Thanh âm ngã xuống đất khiến nhiều người khác chú ý.
Do dự một chút, lập tức có người tới điều tra, sau đó sốt ruột hô lên một tiếng: "Nhanh đi kêu bác sĩ, nơi này có hai người ngất xỉu!"
Không sai, người ở bên ngoài tưởng bọn họ ngất xỉu, nhưng mà trên thực tế, bọn họ sẽ không có cơ hội tỉnh lại.
Chỉ cần đợi qua một đoạn thời gian, thân thể cũng tử vong theo.
Sáng sớm ngày hôm sau, khuôn mặt Bạch đại tỷ bình tĩnh, đi lui đi tới trong gian phòng Tô Hạo.
Hai tay nàng nắm chặt, lúc buông lúc nắm.
Hai trợ thủ của nàng là Hồ Thắng cùng cô gái có vết tàn nhang thì đứng một bên, giữ im lặng.
Tô Hạo cùng hai tiểu bằng hữu thì nhu thuận đứng ở phía sau.
Bạch đại tỷ hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, nói: "A Thắng, đi tìm sư phụ đem hố này lấp lại!"
Hồ Thắng muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu một cái, ra ngoài.
Bạch đại tỷ đột nhiên quay đầu nhìn ba người Tô Hạo , vẻ mặt trần đầy vui mừng, nàng tận lực đem giọng nói trở nên ôn hòa, nói: "Cảnh Trung, Cảnh Nghĩa, Cảnh Xuân, ba người nói cho Bạch đại tỷ biết, chuyện gì xảy ra được không?"
Tô Hạo lập tức nói: "Ta mà nói..."
"Ài, việc này nói ra rất dài dòng, phải bắt đầu từ thời.... Lại nói tối hôm qua, cao thủ nhiều như mây, mây trôi nước chảy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận