Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 738: Thức Tỉnh (1)

"Hắc! Các ngươi đang làm gì vậy?"
Một giọng nói non nớt vang lên sau lưng hai người thiếu niên.
Gương mặt hai người thiếu niên trở nên cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một thằng nhóc với trang phục nghèo hèn đang hướng bọn họ cười chào hỏi.
Nhìn thấy cảnh này, hai người liền thả lỏng người, đối phương so với bọn hắn còn thấp hơn một đoán, vấn đề không lớn, cùng lắm thì thiếu nữ này cho hắn thêm phần là được.
Nhưng còn không đợi bọn họ lên tiếng, người trước mặt đột nhiên biến mất không thấy đâu.
"Hoa mắt?" Trong đầu hai người xuất hiện ý niệm này, sau đó liền cảm nhận có thứ gì đó nhẹ nhàng đánh lên đầu.
Một cảm giác buồn ngủ kéo tới, ý thức đình trệ, thân thể cũng mềm quắp ngã xuống đất.
Xong việc!
Tô Hạo một tay xách một tên, đem hai gã thiếu niên hôn mê xách trên tay, nhìn thiếu nữ quần áo không chỉnh tề, khí tức bình ổn, vấn đề không lớn, liền đẩy cửa bước ra.
Tìm một nơi không người, biến thân thành Mệnh Tử, dùng Kim Cương Giáp bao phủ hai người lại, kích hoạt phù văn ẩn nấp, nhảy lên bầu trời đêm, tuỳ ý chọn một phương hướng bay đi, biến mất khỏi thành thị này.
Bay đủ xa, liền đổi hướng về Hoài Thuỷ Trấn, một tiếng sau, trên một ngọn núi cách trấn Hoài Thuỷ khoản 10 ki-lô-mét.
"Liền đem căn cứ đầu tiên dựng ở chỗ này đi!"
Tô Hạo thả hai người xuống, sau đó tìm một chỗ kín, thi triển 'thuật căn cứ loại nhỏ'.
Hai người này không thể trực tiếp mang về thị trấn Hoài Thuỷ, ý định của hắn trước thức tỉnh Á Sơn cùng Phong Thành, sau đó để cho bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục thực lực.
Một tháng sau hắn sẽ gia nhập tiểu đội, sau đó theo tiểu đội ra bên ngoài làm nhiệm vụ, đến lúc đó lại 'tình cờ cứu được hai đứa trẻ, được bọn họ nhận làm đại ca' như vậy liền xong.
Sau khi xây xong căn cứ, Tô Hạo đem thân thể của hai thiếu niên thả vào, huyết khí dũng mãnh tràn vào đại não của hai người, đem ý thức lưu trữ.
Nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp xoá đi, còn lại hai bộ thi thể không.
Tô Hạo đưa tay đặt lên đầu tên công tử ca, con mắt khép hờ, kết nối cỗ thân thể này với tù giam, đưa ý thức của Á Sơn vào trong đại não.
Không biết qua bao lâu, Tô Hạo thả tay, mở to mắt lẩm bẩm nói: "Thành công! Thích ứng qua một đoạn thời gian, có thể tỉnh lại."
Tiếp đó liền đến phiên Phong Thành, đưa vào đầu thiếu niên thư đồng, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Ước chừng hai mươi phút sau, vị công tử ca đột nhiên mở to mắt, ngơ ngác khoản mười giây, liền triệt để tỉnh táo lại.
Hắn bất động thanh sắc quan sát tình cảnh bốn phía, nhìn thấy Tô Hạo đứng một bên, cũng không lên tiếng, mà gọi ra trợ thủ vạn năng, trước gửi tin nhắn cho Tô Hạo: "Duy lão đại, Duy lão đại! Ta là Á Sơn, đã tỉnh lại, ta lúc này đang ở trong một sơn động, rất giống với căn cứ trước kia. Ta hiện tại hình như đang nằm trên bàn thí nghiệm, thành vật thí nghiệm của người khác, bên cạnh có một thiếu niên không chút hảo ý nhìn chằm chằm vào ta, cũng không biết có đánh thắng được hắn hay không, vô cùng nguy hiểm... Ta nên làm gì bây giờ, gấp !"'.
Tô Hạo trực tiếp mở miệng nói: "Á Sơn, ta thoạt nhìn nguy hiểm lắm sao?"
Á Sơn sửng sốt, liền vội đứng lên, hưng phấn nói: "Ngài là Duy lão đại! Được cứu rồi, hắc hắc! Duy lão đại, vừa rồi ta sợ hãi cũng không phải nói sai! Ai bảo ngài nhìn chằm chằm vào ta như vậy."
Lúc này Á Sơn nhảy dựng lên, kiểm tra cỗ thân thể của mình, hoạt động đôi chút, kỳ quái hỏi:" Duy lão đại, sao ta cảm giác cỗ thân thể này cứ hư thoắt kiểu gì."
Tô Hạo nói: "Tí tuổi đầu đã biết xyz, không thận hư mới lạ."
Á Sơn: "Ta.... Ta đúng là cặn bã mà...!"
Hắn lại chỉ một tên thiếu niên khác, nói: "Đây là tên nào?"
Tô Hạo nói: "Phong Thành, có lẽ sắp tỉnh rồi đi."
Á Sơn trợn tròn mắt, không thể tin nói: "Phong Thành? Hắn cũng đi theo sao?"
Tô Hạo nói: "Đúng vậy, hắn đã muốn theo, vậy cho đi cùng thôi."
Á Sơn sững sờ trong chốc lát, liền hưng phấn nói: "Hay nha! Phong Thanh là một hảo thụ trong việc giặt quần áo cùng nấu ăn. Duy lão đại, ngươi trước khoan hãy nói, đợi Phong Thành tỉnh lại, chúng ta trêu chọc hắn một phen, hắc hắc!"
Khoé miệng Tô Hạo co lại, không nghĩ tới Á Sơn già đời rồi còn trẻ con như vậy, bất quá cũng tuỳ hắn, vui vẻ là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận