Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 402: Ta Là Sư Đệ Ngươi A

Sau khi Tô Hạo chữa thương cho nữ tu sĩ xong, liền truyền tống ra xa quan sát động tác tiếp theo của hai người, thấy hai người không đánh nhau nữa, Tô Hạo lộ ra vẻ đáng tiếc.
Bất quá hôm nay coi như thu thập được huyết dịch của hai vị tu tiên giả lợi hại, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn, Tô Hạo đối với chuyện này hết sức hài lòng.
Về phần không cẩn thận khoan một lỗ trên người nàng kia... Đại khái đây là cảnh cáo hai người không nên tấn công lan đến người vô tội đi!
Sau khi tu sĩ họ Tào cùng Lâm Sinh Hoa phân biệt rời đi, Tô Hạo hơi suy tư một chút, tức thì có quyết định, lặng lẽ đi theo sau lưng tu sĩ họ Tào.
Tô Hạo cho rằng nữ tu sĩ kia mới bị hắn khoan một lỗ xong, kế tiếp nên đổi người khác, dù sao cũng không thể cái gì cũng nhắm vào nàng đi!
Tô Hạo thầm nói: "Hiện tại muốn đi tìm tiên môn không phải sự tình đơn giản sao? Đi theo nam tử tu tiên này là được rồi! Kế tiếp, hắn đi chỗ nào, ta đi chỗ đó, thẳng đến khi tìm được vị trí tiên môn mới thôi!"
Khoảng cách đến Thăng Thiên Đại Hội của Nguyên Túc Tam Hợp Phong còn ba tháng, Tô Hạo cũng không vội vàng, bằng vào tốc độ của hắn, có thể một phút đi tới đó.
Mà trước mắt, có một chuyện quan trọng hơn cần hắn làm, chính là tìm được vị trí tiên môn, sau đó....
"Thiên phú của ta rất nhanh sẽ xuất hiện !"
Dưới suy nghĩ của Tô Hạo, hai vị tu tiên giả này xuất hiện, thật sự vừa đúng lúc, dường như không phải tới đưa hắn chuyển kiếp, mà đưa phúc lợi đấy!
Nguyên nhân rất đơn giả, chỉ cần Tô Hạo theo một người trong đó, chờ hắn quay lại tiên môn, Tô Hạo có thể xác nhận vị trí tiên môn ở đâu.
Chỉ cần hắn đem tất cả mọi người trong tiên môn để vào trong nồi....
Khục, chỉ cần đem huyết dịch của bọn họ thu thập vào quả cầu không gian, Tô Hạo tất nhiên có thể thông qua so sánh, tìm được bí mật tu tiên!
Sau đó hắn sẽ đem gien của mình sửa chữa, trở thành tuyệt thế thiên tài! Sau đó đợi ba tháng sau, dựa vào thiên phú cường đại, bái nhập tiên môn 'Nguyên Túc Tam Hợp Phong'!
Kế hoạch hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
"Vì vậy, vị tu tiên giả này a! Ngươi có thể bay nhanh một chút được không, nếu không đừng trách ta thúc ngươi a! Thời gian của ta cũng có hạn đấy!"
Quả nhiên như sở liệu của Tô Hạo, tên tu sĩ họ Tào này lượn lờ mấy vòng, sau đó nhắm hướng Đông Bắc bay đi, thỉnh thoảng lại đổi hướng.
Nhưng Tô Hạo có thể đoán được, phương hướng mà hắn nhắm tới, chính là khu vực của Nguyên Túc Tam Hợp Phong, nói cách khác, tu sĩ họ Tào này, rất có thể là người của Nguyên Túc Tam Hợp Phong!
Trong lòng Tô Hạo nổi lên cảm giác tội lỗi: "Ta trước đem tiên giả ở Nguyên Túc Tam Hợp Phong đâm một lần, sau đó lại bái nhập vào đây? Cảm giác, có chút quái lạ đấy! bất quá, không sao!"
Vì có thể thuận lợi học được tri thức tu tiên, Tô Hạo cũng không thèm để ý mấy việc nhỏ nhặt như vậy!
Tô Hạo cho rằng, người có thể làm được việc, trong từ điển của bọn họ không có từ băn khoăn, từ trước đến nay, do dự có thể làm việc ổn thỏa, nhưng không làm được việc lớn.
Mục tiêu Tô Hạo trước mắt chỉ có một, chính là học kỹ thuật tu tiên, vì mục tiêu này, hắn có thể dùng toàn bộ biện pháp, đương nhiên, có thể nói là không từ thủ đoạn !
Quá trình này cho dù có trắc trở đến đâu! Hắn đều dùng đao mở đường!
Đao trong tay hắn đã sớm dính đầy máu tươi, người chính nghĩa, người tá ác, kẻ thiện lương, người vô tội... Nhiều không đến suể!
Người cản đường ta, trảm! Người hại ta, trảm! Người uy hiếp, trảm! Kẻ giả thần giả quỳ, trảm!
Đem tất cả những kẻ dám cản trở hắn thu thập tri thức, tất cả đều trảm hết!
Trải qua nhiều thế giới, trong lòng Tô Hạo dần dần sinh ra một cỗ khí phách: "Ở thế giới này, nếu như ta đã đến rồi! Viền liên đem tất cả tri thức đều trình diễn ra đi! Kiến thức cùng thành quả của các ngươi, Tô Hạo ta sẽ thay các ngươi bảo tồn vĩnh viễn!"'.
Quanh đi quẩn lại một ngày, tu sĩ họ Tào mới đi đến sơn mạch, phóng nhãn nhìn lại, liền miên một mảnh, núi cao núi thấp bất đồng, gọi là Thập Vạn Đại Sơn cũng không quá đáng!
Tô Hạo dùng ra-đa định vị, rất nhanh đi theo sau lưng tu sĩ họ Tào, tiến vào bên trong vùng núi.
Trong sơn mạch có vô số ngọn núi lớn, cảnh sắc rất đặc biệt, tùy ý có thể nhìn thấy bốn mùa 'Xuân Hạ Thu Đông' ở đây, có đỉnh núi mùa đông, băng tuyết bao trùm, có đỉnh núi mùa thua, cây lá chằng chịt, quả lớn chồng chất, hoa trên núi nở rộ, bướm bay loạn xạ!
Thật sự là tiên cảnh giữa nhân gian a!
Tô Hạo khen: "Vị trí này quả thật không tệ, Nguyên Túc Tam Hợp Phong này thật biết chọn chỗ!"
Không ngừng thâm nhập vào sâu, cảnh vật sung quanh dần dần bị sương mù bao phủ, càng ngày càng đậm.
Tô Hạo rất nhanh tiến nhập vào trong sương mù, cảnh vật ngoài một mét không cách nào nhìn thấy, không chỉ như thế, thính giác của Tô Hạo cũng nhận lấy quấy nhiễu. Đến cả ra-đa của Tô Hạo, cũng bị áp chế lại, phạm vi từ một vạn mét biến thành chỉ còn hai nghìn mét, đây là lần đầu tiên năng lực Quan Sát của Tô Hạo bị áp chế lại, chuyện này không khỏi làm cho hắn chú ý.
Nếu không phải tu sĩ họ Tào vẫn ở trong ra-đa, chỉ sợ giờ phút này hắn sớm đi lạc rồi!
Bất quá Tô Hạo đã sớm ở bên ngoài bố trí một khỏa Định Vị Thạch, nếu gặp được tình huống đặc biệt, có thể tùy ý truyền tống rời đi, vì vậy hắn cũng không sợ hãi.
Trong tay Tô Hạo còn có khỏa thứ hai, loại định vị thạch này tổng cộng chuẩn bị năm khỏa, thời gian hiệu lực mười ngày, hôm nay dùng hết hai khỏa, còn ba khỏa, thoạt nhìn chúng so với tảng đá ven đường chẳng khác gì nhau.
Chỉ cần Tô Hạo theo chân tu sĩ họ Tào xuyên qua sương mù dày đặc, tiến vào tiên môn Nguyên Túc Tam Hợp Phong, hắn sẽ liền đem định vị thạch nhét xuống đường, với tư cách làm vật định vị Nguyên Túc Tam Hợp Phong, từ nay về sau cái chỗ này, có thể tùy ý xuất nhập!
Tô Hạo đi theo tu sĩ họ Tào rẽ đông rẽ tây, không biết đi bao lâu, trước mắt liền một mảng sáng tỏ.
Đập vào mắt hắn là một mảnh ánh sáng rực rỡ, ngọn núi cao chót vót, dưới chân núi Hoa Hồng Diệp đua nhau khoe sắc, trong núi có một con thác nhỏ, thuận theo kẽ hở chảy ra, thanh âm leng keng, như là tiên âm vậy, hai bên dòng suối là con đường uốn lượn, bên cạnh có các đình các, có dấu vết con người!
Tô Hạo tự xưng là người trải việc đời, nhưng vẫn bị cảnh quan nơi đây làm cho chấn nhiếp.
"Không hổ là tiên môn truyền lưu muôn đời, quả nhiêu hào hừng khí thế!"
Trong nháy mắt Tô Hạo xuyên qua sương mù, áp chế cũng theo đó mà biến mất, huyết khí vấn hạnh, ra-đa khôi phục lại phạm vi vạn mét, mà huyết khí phản ứng lại cũng lần lượt xuất hiện trong ra-đa Tô Hạo.
Đại đa số huyết khí tập trung lại một chỗ, cũng phân tán trên ngọn núi. Hầu như từng ngọn núi đều có huyết khí phản ứng lại.
Trong quả cầu không gian, tiểu Sáng cũng điểm số: "Trong phạm vi ra-đa, tổng cộng có một nghìn ba trăm hai mươi chín người."
Tô Hạo hít một hơi lãnh khí: "Một tiên môn, thậm chí có hơn nghìn tu tiên giả... Hơn nữa đây chỉ mới là trong phạm vi ra-đa của ta! Vậy tiên môn rộng lớn này có bao nhiêu người đây?"
Thông qua phản hồi của ra-đa, tiên môn này cũng không chỉ rộng vạn mét, mà đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi!
Theo suy đoán của Tô Hạo, chỗ này, ít nhất cũng phải có năm nghìn tu tiên giả!
"Không phải nói thiên phú tu tiên một trong một vạn sao? Điều này là giả sao!"
Huống hồ, tinh cầu này cũng không phải có một tông môn tu tiên, mà là nhiều vô số kể!
Suy nghĩ một lát, Tô Hạo lập tức nghĩ thông cái gọi là một trong một vạn, chính là ý tứ như sau: Trong phàm nhân, thiên phú tu tiên quả thật chính là một trong một vạn, nhưng ở thế gia tu tiên, vậy chính là tám chín phần mười rồi!
Sau đó Tô Hạo nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy sự gia nhập của mình, có chút không phù hợp, không khỏi thầm nói: "Cứ như vậy tiến vào tiên môn, hơn nữa còn là tiên môn đỉnh cấp! Có chút qua loa... Nếu như bị mấy lão quái tu tiên phát hiện, chẳng phải hỏng bét rồi sao!"
"Đến rồi!" Ánh mắt Tô Hạo nhìn về bên phải, có chút bất động mà vuốt khối 'định vị thạch' bình tĩnh tiến về phía trước.
Rất nhanh, trước mắt đột nhiên xuất hiện một nam tử tóc dài cầm kiếm, tiên khí bồng bềnh!
Nam tử áo trắng đưa tay cản lại Tô Hạo, cảnh giác mà nói: "Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện ở đây?"
Bất quá hắn cũng không để Tô Hạo vào trong lòng, chỉ là thiếu niên mười hai mười ba tuổi, có thể làm gì?
Tô Hạo nhìn thấy nam tử xuất hiện đột xuất, tay rung lên, cầm tảng đá trong tay ném vào bụi cỏ.
Tô Hạo kinh hồn, liền nói: "Sư huynh, sao lại xuất hiện đột xuất như vậy? Làm ta sợ muốn chết a! Ta là ai? Không phải là sư đệ ngươi sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận