Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 359: Trốn Thoát ?

Trong mấy vạn người trên quảng trường, nhân tại loại nào cũng có.
Thời điểm gặp phải hoàn cảnh này, vì mạng sống, đều hiển lộ ra thần thông của mình, ví dụ như không biết có vị tiểu ca móc từ đâu ra một khẩu súng trường, đột nhiên chạy đến bên cạnh Tô Hạo, nhắm vào Tô Hạo bắn 'pằng pằng pằng' sau đó bị Tô Hạo chém thành hai đoạn, ví dụ như có đoàn đội quân đội, vậy mà nhanh chóng chế tạo ra một quả hỏa tiễn đơn giản, hướng Tô Hạo bắn tới, sau đó đạn pháo bị Tô Hạo chém hai nửa, ngay sau đó tiểu đội này cũng biến thành thi thể lạnh như băng....
Về phần những người muốn làm anh hùng, cứu vớt thế giới, có phải Người Phản Kháng hay không cũng không quan trọng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ lúc Á Sơn cùng Tô Hạo giết chóc càng ngày càng nhiều, vậy mà trận hình đã không hề còn hỗn loạn!
Bởi vì rất nhiều người phát hiện, hai tên mặc áo giáp cường đại vậy mà chạy ngang qua người mình, nhưng cũng không dùng thanh đao dính mau kia, đem bản thân giết chết!
Sau đó bọn hắn liền biết rõ, hai tên này, hẳn có mục tiêu để tiêu diệt đấy, về phần ai, cũng không quan trọng, quan trọng là... mục tiêu kia không phải mình!
Nghĩ thông suốt mấy thứ này, đoàn người mừng rỡ như điên. Vì mình không phải là đối tượng bị nhắm tới, nói cách khác, có thể sống!
Bọn hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng quý của sinh mệnh, có thể sống thật tốt, có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai thật đẹp! Dù cho ngày mai mây mờ che đi mặt trời, trong nội tâm cũng tràn đầy vui vẻ.
Tô Hạo không biết mình đa giết bao nhiêu tên Người Phản Kháng, chỉ biết là thấy dấu hiệu Người Phản Kháng, hắn liền xông lên chém xuống, như là trò chơi đánh quái vậy.
Nguyên lai một sự kiện đơn giản như đồ sát cũng không phải dễ làm, khó trách nhiều người thích pháp sư hơn làm chiến sĩ.
Không biết qua bao lâu, dấu hiệu người phản kháng cũng càng ngày càng ít, thời điểm không còn dấu hiệu mũi tên đỏ, Tô Hạo rốt cuộc cũng dừng lại.
Á Sơn chậm rãi đi tới bên cạnh Tô Hạo, kêu một tiếng 'Duy lão đại' liền không mở miệng nói chuyện nữa.
Lúc này trên thân Tô Hạo cùng Á Sơn vẫn là bộ áo giáp lúc đầu, chỉ bất quá dính máu nhiều nhu vậy, đã biến thành màu đỏ đậm.
Tô Hạo tiện tay cắm hai thanh trường đao xuống, tầng áo giáp ngoài không ngừng tróc ra, ngay sau đó mọc ra tầng mới, khiến bộ áo giáp rực rỡ hẳn lên.
Mà Á Sơn cũng học theo như vậy, cũng đem vẻ ngoài áo giáp bóc ra, đổi lại trạng thái anh tuấn như xưa.
Á Sơn đưa mắt nhìn bốn phía, thây ngã khắp nơi, còn có mấy vạn người túm tụm ở phía xa, nghiêng nhìn hai tên ôn thần này, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Giọng nói Á Sơn hơi khàn khàn: "Kết thúc?"
Tô Hạo gật đầu nói: "Có lẽ vậy!"
Dứt lời, hắn chậm rãi giải trừ lĩnh vực, bức tường vây làm bằng Hắc Tinh ở xa cũng từ từ hạ xuống, bắt đầu co rút lại, cuối cùng nhập vào trong lòng đất, biến mất không thấy đâu, mà mặt đất đen óng dưới chân mọi người cũng bắt đầu nhấp nhô, dần dần trở lại bộ dạng như cũ!
Một màn như vậy làm mấy vạn người ở xa thở dài một hơi, bọn họ cũng biết, trận đồ sát mau tanh này, cuối cùng cũng kết thúc, mà bọn hắn, thật sự có thể sống sót.
Tô Hạo nhìn Á Sơn nói: "Đi thôi! Trước đem căn cứ khu Tây Bắc kia xử lý một chút!
Á Sơn nói: "Duy lão đại, ngươi chờ ta một chút, ta đi thu hồi camera, vừa rồi ta đặt nó ở đỉnh lồng giam, toàn bộ hành trình đều thu lại!"
Tô Hạo nói: "Đi đi!"
Á Sơn ứng một tiếng chạy đi, mà ý thức Tô Hạo tiến vào trong quả cầu không gian, làm cho tiểu Sáng báo cáo chiến đấu.
Một lát sau, Tô Hạo kinh ngạc nói: "Cái gì? Thiết đi mười tên?"
Phản ứng đầu tiên là đám người Phản Kháng này truyền về Phó Tinh, hắn lập tức điều tra phù văn 'Lực trường ức chế tinh thần' ở dưới mặt đất, phát hiện nó vẫn còn đang làm việc như cũ, không có bất kỳ dị thường, há lại thử thò ra xúc tu tinh thần, dưới tác dụng của phù văn ức chế, xúc tu tinh thần của Tô Hạo giống như đeo trì vào vậy, căn bản không cách nào truyền tống đi.
"Xảy ra chuyện gì đây?"
Tô Hạo lập tức nhắm mắt lại, phạm vi ra-đa giảm xuống, nâng cao độ chính xác, cẩn thận điều tra từng cỗ huyết khí một, xem có tàn dư Người Phản Kháng ẩn vào trong đám người này không.
Nhưng mà cũng không có phát hiện.
Lông mày Tô Hạo dần dần nhíu lại, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ lồng giam của ta có lỗ thủng, làm cho bọn họ lợi dụng sơ hở chạy thoát đi? Là cái gì đây?"
Ra-đa của Tô Hạo không ngừng quét lui quét tới, tìm kiếm lỗ thủng, thời điểm hắn sắp buông tha, đột nhiên phát hiện một tia dị thường: "Hả? huyết khí của Sư Thú, nó còn chưa chết sao?"
Lòng hiếu kỳ của Tô Hạo nổi lên, cất bước hướng mấy đầu Sư Thú đi tới.
"Sau khi sủng thú chết đi, huyết khí sẽ chậm rãi tiêu tán, mà mấy con Sư Thú này, huyết khí cũng dần dần tán đi, chỉ bất quá quá trình càng ngày càng chậm, còn có xu thế bảo trì! Chẳng lẽ có chỗ đặc thù?"
Thẻo Tô Hạo càng tới gần, phản ứng huyết khí càng thêm rõ ràng, Tô Hạo không khỏi sửng sốt.
"Đây là.... Huyết khí nhân loại!"
Cường độ huyết khí nhân loại ở đây so với cường độ huyết khí sủng thú thì yếu hơn nhiều, huyết khí nhân loại thập phần yếu ớt, nếu Tô Hạo mà không chú ý, cũng chỉ coi đó là huyết khí của mấy con chó mèo mà thôi.
Tô Hạo lập tức đưa ra chỉ lệnh cho tiểu Sáng, so sánh tính chất đặc biệt huyết khí trước mặt, tiểu Sáng đưa ra kết quả là: Huyết khí trước mặt tương ứng với Người Phản Kháng số 230, số 1, số 0034.... tương đồng đến 90%."
Không ngờ tới tiểu Sáng lại bỏ sót mười tên Người Phản Kháng a!
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Tô Hạo, hắn lập tức hiểu rõ mấu chốt trong đó.
Mười tên Người Phản Kháng biến mất này, đem bản thân giấu trong cơ thể Sư Thú, sau đó chủ động điều khiển Sư Thú tấn công Tô Hạo, mà Tô Hạo lại thích dùng một đao bêu đầu, lợi dụng lỗ thủng trong tư duy Tô Hạo, thành công né tránh được Tô Hạo đuổi giết!
Mọi việc chính là, Người Phản Kháng sau khi tiến vào cơ thể Sư Thú, huyết khí bọn hắn cùng huyết khí Sư Thú như hòa làm một thể, giống như một giọt mực lọt vào bên trong dòng sông, tránh thoát được ra-đa của Tô Hạo, làm cho Tiểu Sáng mất đi đánh dấu mục tiêu, cuối cùng bỏ sót.
Nếu không phải Tô Hạo biết còn bỏ sót mười mấy người, không dùng ra-đa cẩn thận quan sát, thật đúng là làm cho mấy người này đào thoát.
Cho dù lả kẻ thù, Tô Hạo cũng không thể không tán dương một tiếng: "Ngọa tào, quả thật là nhân tài!"
Sau đó bản thân phàn nàn tiểu Sáng: "Tiểu Sáng, ngươi quá cùi bắp rồi!"
Tiểu Sáng trả lời: "Đúng vậy, tôn kính Tô Hạo tiên sinh."
Tô Hạo lần nữa ngưng tụ ra thanh đao dài, cười ha hả lớn tiếng nói: "Ta ngược lại muốn nhìn xem, là người nào, người nào có thể tránh thoát khỏi lưỡi đao của ta!"
Đám người La tổng trốn trong thi thể Sư Thú, nghe xong lời Tô Hạo nói, lập tức cảm thấy hoa cúc xiết chặt, trong lòng thầm nghĩ: "Xong đời!"
Nhưng bọn họ vẫn còn chút niềm tin, nhao nhao đình chỉ bất động, trong lòng khẩn cầu Thần Phật, mau mau để cho tên sát thần này rời đi.
Có lẽ là do bọn hắn làm ác quá nhiều, Thần Phật đã sớm vứt bỏ bọn chúng, tên sát thân kia vậy mà không có rời đi, ngược lại chậm rãi đến gần, chỉ nghe hắn nói: "Tránh ở bên trong đúng không? hắc hắc!"
Dưới chân Tô Hạo dẫm mạnh, hắc tinh tràn ra, một lát liền tạo thành nhiều phù văn 'Nhiệt Cao', bắt đầu nướng thi thể Sư Thú.
Đám người phản kháng đều biết mình đã bị phát hiện, tuy rằng không biết vì sao bị phát hiện, nhưng đó là sự thật, bây giờ không phải lúc truy cứu, bọn hắn phải tìm cách trốn thoát khỏi đây, giữ gìn mạng sống?
Vẻn vẹn chịu đựng được ba mươi giây, đám người giấu trong cơ thể Sư Thú nhịn không nổi nữa, nhao nhao chui ra ngoài, trong miệng phun ra máu của Sư Thú.
Mười mấy người phản kháng toàn thân dính đầy máu tươi, đứng ngay ngắn trước mặt Tô Hạo, cùng Tô Hạo giằng co.
Tô Hạo gật đầu nói: "Khí thế không tệ!"
Sắc mặt béo ú của La Tổng biến đổi, khuôn mặt tràn đầy nụ cười nịnh nọt: "Vị anh hùng này, có phải ngươi nhận lầm người rồi không? Chúng ta chỉ là dân thường đến trấn Nhạc Viên du lịch, cái gì cũng không biết, nếu ngươi thấy chúng ta chướng mắt, chúng ta lập tức lăn đây, được không?"
Tô Hạo cười nói: "Ta đi tới đây, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, các ngươi thiếu chút nữa trốn thoát được rồi! Chỉ bất quá..."
"Vận khí của các ngươi, còn kém một chút đấy!"
Dứt lời, dưới chân Tô Hạo khẽ động, hơn mười mấy bộ thân thể không đầu ngã xuống mặt đất.
Trước khi chết, ý thức của La tổng vẫn nghĩ đến: "Sinh lộ của ta, cuối cùng nằm chỗ nào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận