Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 530: Các Ngươi Về Trước Đi (1)

“Ngọc Nhi ! Bằng không ngươi đi trước đi! Ta ở lại liều mạng với bọn họ!” Trên gương mặt tuấn lãng của Vân Thanh Bình lúc này đã phủ đầy bụi, nhìn qua vô cùng chật vật, nhưng ở trước mặt Phong Ngọc Nhi, vì bảo trì phong độ liền ngăn Phong Ngọc Nhi quay lưng lại nhìn, không mất đi vẻ khí phái nam tử.
Phong Ngọc Nhi lập tức lắc đầu nói: “Vân sư huynh đừng vội, chạy trốn một hồi, gặp được vị trí thích hợp, chúng ta cũng không phải không có lực đánh một trận... Hơn nữa, đối phương cũng là Trúc Cơ Cảnh, bất quá kinh nghiệm chiến đấu cùng thuật pháp đều tốt hơn chúng ta, nào có thể đơn giản đánh bại.”.
Vân Thanh Bình thở dài nói: “Chỉ có thể như vậy!”
“Ngọc Nhi sư muội cẩn thận!” Vân Thanh Bình kinh hô một tiếng, thủ quyết biến đổi, giơ tay lên.
'Lôi vân hồ quang thuẫn' !
Một tấm thuẫn nửa bán cầu tạo ra, đưa hắn cùng Phong Ngọc Nhi ngăn ở phía sau.
"Đương đương đương!"
Kiếm Khí liên tiếp ở từ xa bắn tới, va chạm với hộ thuẫn, đều bị hộ thuẫn ngăn lại.
Thủ quyết Phong Ngọc Nhi biến đổi, một con dao ngắn từ bên cánh bay ra ngoài, lao tới thẳng đạo thân ảnh màu xám.
"Đương!"
Thân ảnh màu xám tùy ý phất tay, một đạo hào quang hiện lên, liền đem dao ngắn của Phong Ngọc Nhi đánh bay lại.
Ở thời điểm quan trọng này, một bóng người màu đỏ rất nhanh xoẹt qua hai người, cắt đi đường lùi.
Đây là một vị hồng y nữ tử, trên tay nàng là một con dao ngắn, để lên bờ môi liếm liếm, bật cười ha hả: “Tiểu muội muội, sao ngươi lại chạy nhanh vậy! Làm cho tỷ tỷ đuổi theo thật mệt nha! Chậc chậc chậc, ngươi mặt này thật đẹp! Ta hôm nay có thể đem tấm da mặt này, biến thành của mình nha, ha ha ha!”
Nam tử áo xám cũng lộ ra nụ cười tà: “Chừng từng nghĩ đến đạo hữu Bạch Châu lại có thú vui này, bất quá, trước khi để ngươi cất giữ, trước cho ta...”
Bạch Châu cười mỉm nói: “Ý tưởng của mấy nam nhân các ngươi, thật buồn nôn!”
Từng câu từng chữ của hai ngươi làm sắc mặt Phong Ngọc Nhi trắng bệch, nếu không địch lại... Nàng tình nguyện phá vỡ gương mặt này, sau đó tự mình tự vẫn!”
Ngay tại thời điểm Phong Ngọc Nhi thất thần, Bạch Châu đột nhiên ra tay.
'Bạch tâm tỏa' !
“soạt”.
Từ dưới đất mọc lên dây xích.
Đem Phong Ngọc Nhi quấn vòng lại, cũng may bị Pháp Khí hộ thân của Phong Ngọc Nhi cản lại.
“Ngọc Nhi!” Vân Thanh Bình kinh hãi, đang muốn lao tới cứu, liền bị vài đạo kiếm khí từ xa bắn tới, làm cho hắn không thể không ngăn cản.
Nam tử áo xám cười nói: “Tiểu tử, đừng phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Chỉ là hai tên tu sĩ Trúc Cơ mới ra đời, trước mặt hai người tu sĩ lão luyện, liền bị đùa giỡn không có hỗ hoàn thủ.
Bạch Châu cười khẽ, tế ra một cái búa đầu nhọn, cười nói: “Tiểu muội muội, không nên vội, để ta đem hộ thuẫn của ngươi phá vỡ.”
Tốc độ của búa không nhanh, nhưng uy lực lại lớn.
Phá xong hộ thuẫn, Phong Ngọc Nhi lấy ra đoản đao, đưa tới gần gương mặt của Phong Ngọc Nhi, đúng lúc này, một thân ảnh có mái tóc ngắn xuất hiện, ngăn lại thanh đao, trường đao màu xanh trong tay vung ra.
Một tiếng kêu vang lên, đoản đao trong tay bị đánh bay.
Ánh mắt Phong Ngọc Nhi nhìn vào bóng lưng cao lớn mới xuất hiện, miệng há rộng không thể thốt ra lời.
Người này đúng là Tô Hạo, Tô Hạo quay đầu, cười chào hỏi: “Thật trùng hợp!”
Nữ tử hồng y Bạch Châu nhìn thấy Tô Hạo đột nhiên xuất hiện, cả lưng phát lạnh, vô thức nói: “Người nói!”
Tô Hạo nhìn lại, lộ ra nụ cười sáng lạn, sau đó biến mất tại chỗ, thời điểm xuất hiện lại, đã ở sau lưng Bạch Châu.
Sau một khắc, đầu của Bạch Châu từ trên cổ lăn xuống.
“Bành !”
Đầu hung hăng ngã trên mặt đất, lăn qua một bên, vừa vặn có thể nhìn thấy bầu trời xanh đẹp, bờ môi nàng rung rung, nhưng cũng không nói ra lời, thân thể không đầu theo sau đó mà rớt xuống đất.
Mà xiềng xích trói Phong Ngọc Nhi cũng mất đi Linh Lực gia trì, rơi xuống từ từ.
“Chạy!” Nam tử áo xám sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức tế lên độn quang, hướng về phía sau chạy thục mạng.
Tô Hạo cách không chém một đao.
“Phốc!”
Cổ nam tử lóe lên án sáng xanh, đầu lâu bay vọt lên trời, rơi xuống mặt đất.
Chiến đấu chấm dứt, Tô Hạo thu đao lại vỏ.
Thế nào là trợn mắt há hốc mồn! Biểu cảm của Vân Thanh Bình ngày hôm nay chính là như vậy.
Từ khi Tô Hạo xuất hiện đến chấm dứt chiến đấu, cũng chỉ có vài hơi thở mà thôi.
Giống như ‘bá bá’ chém hai đao, địch nhân đuổi bọn họ chạy trốn nửa ngày, liền chết rồi?
Phong Ngọc Nhi lúc này bình tĩnh hơn nhiều, chỉ kinh ngạc nhìn Tô Hạo, sau đó nói: “Phong Úy sư đệ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận