Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 103: Chiến

Tô Hạo đem 'Tắm Trăm Bạo' ở sau lưng ném qua một bên, đoản đao hơi tối sầm lại, lại bóng lên chút bụi nhạt, phù văn trên áo giáp cũng đồng thời khởi động.
Nhân Vương cũng giơ lên đoản đao, chỉ vào Tô Hạo.
Độ dài đao của hai người vậy mà bằng nhau, tựa hồ thế lực ngang nhau, nhưng trên thực tế tay Tô Hạo hơi ngắn hơn một chút, liền rơi vào hoàn cảnh xấu.
Huyết khí Nhân Vương gấp Tô Hạo gấp mười lần, Tô Hạo căn bản không cách nào chống lại chính diện, nhưng mà hắn có thể dùng phù văn rút ngắn chênh lệch, thắng bại còn chưa biết.
Tô Hạo động thủ đầu tiên, hướng Nhân Vương lao tới, chân dậm một phát.
"Địa Thứ!."
"Phốc phốc phốc!."
Chỗ Nhân Vương đứng, mọc ra vô số gai nhọn, Nhân Vương phải nhảy lên không né tránh.
Điều Tô Hạo muốn chính là vậy, ở trên mặt đất tốc độ của hắn kém xa Nhân Vương, nhưng ở trên không, người tám lạng kẻ nửa cân.
Dưới chân Tô Hạo bộc phát, hướng Nhân Vương lao tới.
Đoản đao nổi lên màu sáng nhạt, hướng Nhân Vương đâm tới.
Khóe miệng Nhân Vương nhếch lên một đường cong, dám khởi xướng tiến công đầu tiên, rất lâu rồi hắn chưa gặp được.
Đoản đao trong tay nhẹ nhàng chuyển hướng , liền ngăn Tô Hạo đâm tới, thuận thế chém ngang.
Tô Hạo thu hồi đoản đao đón đỡ.
"Chích!."
Một cỗ đại lực kéo tới, Tô Hạo bị Nhân Vương đánh bay, ngã nhào trên mặt đất, kéo lê một rãnh thật sâu.
Tô Hạo trở mình nhảy dậy, vững vàng rơi xuống mặt đất, làm tốt thế phòng ngự, trong đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi: Chênh lệch lớn như vậy sao?
Bất quá, có "Bình Chướng", "Cứng Rắn" cùng "Thiên Chuyển" bảo hộ, nên vấn đề không lớn.
Nhân Vương rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt liền bạo phát tốc độ, lao thẳng đến, trảm kích ra một đao.
Tô Hạo nghiêng người tránh né, đang muốn phát kích, không nghĩ lại bị Nhân Vương đạp cho một phát.
"Bành!."
Tô Hạo bị một cước đá bay, trùng trùng điệp điệp va vào bước tường, ngã vào trong đống đổ nát, dấy lên bụi mù.
"Soạt soạt !"
Vẻn vẹn hô hấp một hơi, Tô Hạo nương theo bụi mù, đột nhiên xuất hiện sau lưng Nhân Vương.
Nhân Vương tựa hồ đã sớm phát hiện thân ảnh Tô Hạo, cũng không quay người, chỉ vung đoản đao về phía sau.
"Hoạt Ảnh Bộ!."
Tô Hạo đột nhiên hiên lên phía bên kia của Nhân Vương.
"Quỷ Thứ!."
Hắn nhắm ngay khe hở của áo giáp mà đâm.
"Chích!."
Nhân Vương đưa tay ra đỡ, năm ngón tay khép lại đấm một phát, đem Tô Hạo lần nữa đánh bay.
Tô Hạo rơi xuống đất liền nhảy lên, lần nữa hướng Nhân Vương lao tới.
Rất nhanh Tô Hạo lại bị đánh bay, hắn lúc này đã cảm giác được tâm trạng của những người bị hắn đánh bay lúc trước.
Có thể nói luân hồi báo ứng.
Sau khi giao chiến khoản mười hiệp.
Nhân Vương nhìn Tô Hạo đứng lên đừng đống đổ nát, thản nhiên nói: "Nếu như ngươi chỉ có chút lực lượng này, thì đến đây là chấm dứt rồi!."
Tô Hạo liếm liếm huyết dịch nơi khóe môi, nói: "Không chỉ có như vậy đâu! Ngươi cứ phóng ngựa chạy tới đây."
Hai mặt Nhân Vương tức giận trừng lớn, hướng Tô Hạo vọt tới: "Phá Không Chi Nhận!."
Tô Hạo cũng hướng nhân vương lao tới.
"Dịch thể ăn mòn!."
Một đoạn sương mù màu xanh lá hướng Nhân Vương lao tới.
Nhân Vương lấy đao chắn ngang, đem tất cả dịch thể này đánh bay, sau đó lại lao tới Tô Hạo.
Tô Hạo vung đao ngăn trở, đồng thời chuẩn bị phát động phù văn.
"Điện cao thế!"
"Két."
Dòng điện cao thế theo đoản dao mà truyền đến người đao Nhân Vương, sau đó truyền vào áo giáp đến cơ thể hắn.
Hai mắt Nhân Vương trừng lớn, toàn thân tê liệt cứng ngắc, không cử động được.
Tô Hạo nhảy lên, đảo đao léo lên hiệu quả gia trì phù văn, nhắm ngay mắt Nhân Vương mà đâm tới!
"Quỷ Thứ!"
"Thân thể không động được!." Nhân Vương nhìn mũi đao sắp đâm vào khóe mắt.
Trong thời cơ ngàn cây treo sợi tóc, cổ Nhân Vương nổi đầy gân xanh, huyết khí bộc phát đến nỗi bốc hơi, đầu lệch ra, né được đảo đoan đâu vào mắt.
Đảo đao Tô Hạo đâm hụt vào mắt Nhân Vương, đâm qua phía trên hốc mắt!
"Keng".
Sau khi đao Tô Hạo đâm xuyên qua lan dà, liệt bị kẹt lại, không cách nào đâm qua lớp sọ.
Lúc này, trên mặt Nhân Vương rầm rạp vô số hoa văn màu vàng.
Tô Hạo lập tức trở mình lui về phía sau.
"Cứng Rắn! Thú Văn hạch tâm của Nhân Vương là cứng rắn!" nội tâm Tô Hạo chấn động, lần tấn công vừa rồi, chỉ có Cứng Rắn mới chặn được.
Đoản đao Tô Hạo kích hoạt ba phù văn "Xuyên Thấu" "Sắc Bén" phối hợp cùng "Chấn Động" mới xuyên thấu qua làn da, liền bị xương sọ chặn lại, tuy xương sọ đã bị nứt ra một ít, nhưng hoàn toàn không đâm xuyên được, suy ra cũng không gây được chút sát thương nào.
Nhân Vương dần dần khôi phục lại khống chế thân thể. Trên lông mày máu tươi chảy ròng ròng, nhưng ánh mắt không nháy một cái.
Nhân Vương cười ha ha khen: "Phù văn này, quả nhiên có điểm ý tứ, thiếu chút nữa giết chết ta rồi, ha ha ha!."
Sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Hạo nói: 'Nếu cơ hội đã bị bỏ lỡ, vậy ngươi cũng không còn lần sau nữa rồi!."
Tô Hạo cười nói: "Không biết, có cơ hội đầu tiên, cũng có cơ hội thứ hai, chưa biết ai chết đâu!."
Nhân Vương nâng lên đoản đao, bày xong tư thế tiến công, chậm rãi nói: "Khách Qua Đường, bổn vương ngày càng yêu thích ngươi rồi!."
"Phanh!."
Đá vụn dưới chân Nhân Vương nổ tung, toàn bộ người biến mất tại chỗ.
Tuy rằng thân thể Nhân Vương đã biến mất trong thị giác của Tô Hạo, nhưng huyết khí khổng lồ vẫn còn ở bên trong Ra-Đa của hắn.
Nhân Vương đã xuất hiện phía sau lưng hắn!
"Nhanh quá, không đỡ kịp!." Tô Hạo kinh hãi, lập tức phát động "Bình Chướng" "Cứng Rắn" "Thiên Chuyển" "Chấn Động "'Cường Quang".
"Bành!."
Tô Hạo lần nữa bị đánh bay, phần áo giáp sau gáy gần như bị một đao chặt đứt ra.
Tô Hạo trở mình nhảy lên, đem máu tới miệng nuốt trở về, nhìn chằm chằm vào Nhân Vương, lòng còn sợ hãi mà nói: "Nhân Vương cũng không tệ, thiếu chút nữa là giết được ta rồi!."
Nhân Vương nghe vậy thì dùng giọng nói già nua thoải mái cười to: "Ha ha ha !"
Với hắn mà nói, đây coi như thể nghiệm thú vui thú vị, không biết bao nhiêu năm rồi, mới có người dám khiêu khích hắn như thế.
Đến tuổi hắn hiện tại, đã sớm nhìn thấu nhân sinh, đối với chuyện này cũng không hề phẫn nộ, theo trên thân tô Hạo, hắn dường như nhìn lại bản thân còn trẻ, tràn đấy chí tiến thủ....
Tô Hạo thừa cơ hội này, sử dụng phù văn đem thương thể khép lại, tự hỏi trong đầu làm cách nào đánh bại cường địch.
Từ trước đến bây giờ, đây là đối thủ mạnh nhất mà hắn đối đầu.
Sau khi Nhân Vương nghiêm túc, hắn tựa hồ không có chút lực phản kháng, tựa hồ hôm nay, là ngày chết của hắn rồi.
"Dùng 'Tám Trăm Bạo'?" Trong đầu Tô Hạo hiện lên ý niệm, xong liền lập tức lắc đầu.
'Tăm Trăm Bao' tuy rằng mạnh mẽ, nhưng lấy tốc độ của Nhân Vương, không có khả năng ngoan ngoãn đứng một chỗ cho hắn nổ.
Hơn nữa, một chiêu đòn sát thủ "Điện cao thế" đã dùng qua, nếu muốn sử dụng lần nữa, không nhất định có thể thành công, hơn nữa vấn đề chính là, làm sao phá vỡ phòng ngự của Nhân Vương!
Cường độ huyết khí của hắn cùng Nhân Vương chênh lệch nhau quá xa, hơn nữa Thú Văn hạch tâm của Nhân Vương là "Cứng Rắn", dù cho bị chập điện một lát, bản thân dùng toàn bộ phù văn gia trì cũng chưa chắc đã đâm thủng được xương cốt của Nhân Vương.
Có lẽ công kích vào trái tim thì được, nhưng trước trái tim Nhân Vương đều được áo giáp dày đặc phòng hộ, đến cả cổ cũng được quấn dây vàng sít sao.
Công kích vào mắt thì được, nhưng mắt vừa rồi đã công kích qua, Nhân Vương chắc chắn đề phòng!
Tổng kết một chữ, Tô Hạo muốn đánh bại Nhân Vương, khó!
"Thử lại lần nữa!" Tô Hạo khẽ cắn môi, điều chỉnh tốt trạng thái, mở ra phù văn, hướng Nhân Vương lao tới.
Thừa dịp chói mắt, Tô Hạo phát động công kích kịch liệt vào Nhân Vương.
"Đinh đinh đinh!."
"Bành !"
"Oanh !"
Nhưng mà Tô Hạo giao thủ Nhân Vương mười mấy hiệp, trên cơ bản đều là Nhân Vương công kích Tô Hạo, một đao đánh bay, vù một cước đá bay, đem tường nhà bốn phía bị Tô Hạo phá hư gần hết, mà Tô Hạo lại lâu lâu chém vào áo giáp Nhân Vương một đao.
Tô Hạo sở dĩ mỗi lần bị đánh văng ra có thể đứng lên lại được, là bởi vì phòng ngự hắn vô cùng lợi hại, dù cho Nhân Vương toàn lực bổ chém, cũng không cách nào một đao phá vỡ áo giáp được gia trì "Bình Chướng" Thiên Chuyển" "Cứng Rắn" "Chấn Động".
"Hô hô !"
Tô Hạo khom người phòng ngụ, dưới mặt nạ bảo hộ là thanh âm thở gấp ồ ồ, hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng vẫn như cũ không làm gì được Nhân Vương.
Trên mặt Nhân Vương không hiện lên bất cứ biểu hiện nào, hơi chút đắc ý nói với Tô Hạo: "Sao vậy? Đây chính là lực lượng phù văn mà ngươi cho là lợi hại? dưới lực lượng tuyệt đối, cũng phải cuối đầu thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận