Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 474: Kho Báu Của Tô Hạo (2)

Ở trên viết nhiều vô số kể, vừa nhìn liền hiểu ngay, làm cho Tô Hạo kinh ngạc chính là, sách về Đan Dược lại mắc như vậy! Lại nhìn xuống sách về Trận Pháp, thật giống như hàng cho không.
Chuyện định giá này chắc chắn có điểm dị thường.
Tô Hạo thầm nói: "Có lẽ là căn cứ vào nhu cầu rồi định giá, nhu cầu càng lớn, định giá càng cao!"
Trên thực tế Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc đang đi trên con đường bóc lột sức lao động của đệ tử! Bọn họ nghĩ đủ mọi biện pháp để đệ tử mau chóng tiêu hao hết điểm cống hiến, sau đó bắt tay đi làm nhiệm vụ, kiếm lấy thêm càng nhiều điểm. Đối với cao tầng của Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc, chỉ có tiêu hết điểm cống hiến, mới có giá trị.
Chỉ là 'Trận Pháp' không hợp thói thường, đồ tốt như vậy, vậy mà không có người nào thèm nghiên cứu qua?
Tô Hạo tiếp tục nhìn xuống, 'sau khi chép sách xong phải đặt lại chỗ cũ, đến Thập Bản Linh Khí để sao chép, sau đó đi ra đăng ký..."
Quy củ rất ngắn gọn rõ ràng, quản lý tựa hồ cũng không nghiêm khắc lắm!
Ánh mắt Tô Hạo dần dần sáng lên: "Nói cách khác... Ta có thể thoải mái lựa sách?"
Một tàng thư các lớn như vậy, phần lớn nội tình của tiên môn đều nằm trong chỗ này, vậy mà có thể tùy ý cho đệ tử tìm đọc...
Tuy rằng Tô Hạo có thể kết luận một số tư liệu quan trọng sẽ không đặt chỗ này, nhưng một thư viện lớn như vậy, đối với Tô Hạo mà nói, quả thật chính là kho báu khổng lồ.
"Có lẽ, đồ vật ta muốn, đều có thể tìm thấy ở chỗ này!"
Tô Hạo lấy ra Thư Thủ Lệnh, cũng chính là mảnh giấy mà người trong 'Đệ Tử Lục' đưa cho, sau đó chậm rãi đi vào đại dương toàn sách.
Mỗi một quyển sách, đều được bày đặt trên kệ, vài đạo ánh nắng từ trên cửa sổ chiếu xuống, rọi lên khuôn mặt mỉm cười của Tô Hạo, ngửi mùi vị chỉ có trên những quyển sách cũ, rất nhanh Tô Hạo lộ ra vẻ say mê.
Nếu nói kho báu chứa đầy vàng là ước mơ của đám hải tặc, như vậy thư viện chứa đầy sách, chính là bảo tàng trong mơ của Tô Hạo.
Hải tặc điều khiển chiếc thuyền cô độc, vượt gió vượt sóng, ở trong biển rộng đi theo tàng bảo đồ lâu năm, truy tìm kho báu.
Tô Hạo cùng với quả cầu không gian, vượt qua thời không, ở trong vũ trụ mênh mông lang thang không có mục đích, đi thăm dò văn minh nhân loại.
Trong biển rộng kho báu có hạn, nhưng tri thức mà Tô Hạo tìm kiếm, vĩnh viễn không có điểm cuối!
Tô Hạo ở trong thư viện lớn này ăn chơi hai ngày, đem trọn sách trong thư viện sao chép xong, mới mang theo tâm tình vui sướng, rời khỏi Tàng Thư Các.
Hắn hai tay ôm sau ót, một đường vừa đi vừa huýt sáo quay về chỗ ở của mình, thậm chí còn ngâm nga vài nhịp điệu vui nhộn, đã rất lâu rồi hắn mới vui vẻ như vậy!
Tuy rằng còn không phải đem toàn bộ sách sao chép xuống, nhưng mà mấy quyển sách này, có thể chạy được sao? cũng không khác gì đồ trong túi của hắn.
Thời điểm Tô Hạo đến ngọn núi của mình, cảm giác có một cỗ huyết khí quen thuộc xuất hiện, đăng hướng chỗ này đi tới.
"Phong Ngọc Nhi? Tới tìm ta hay sao?" Tô Hạo không khỏi dừng bước lại, quay đầu nhìn qua.
Một thiếu nữ đoan trang hướng phía hắn chạy tới, đúng là Phong Ngọc Nhi. Nàng hôm nay đổi một thân đồ mới, váy dài vàng nhạt phối hợp với tóc đuôi ngựa, phía trên cài một châm có hình Hồ Điệp, tuy không có trang điểm qua, nhưng cũng xinh đẹp động lòng người.
Tô Hạo liền hỏi trước: "Sư tỷ, có chuyện gì sao?"
Phong Ngọc Nhi dừng lại trước mặt Tô Hạo, điều chỉnh lại hô hấp, không kho dự nói: "Phong Úy sư đệ, ta có một câu hỏi, càng nghĩ càng không biết hỏi ai, cho nên mới chạy tới hỏi ngươi!"
"Hỏi ta?" Tô Hạo khá thích mấy người đặt ra câu hỏi cho hắn, bởi vì hắn rất thích giải đáp. Hơn nữa bản thân Tô Hạo là một người ham học, hắn đối với mấy người khác giống mình cũng dễ dàng tha thứ, thậm chí nguyện ý vì đối phương lãng phí thời gian quý báu của mình.
Huống hồ tâm tình hôm nay của Tô Hạo rất tốt, trực tiếp cười nói: "Hỏi đi! Nếu ta biết sẽ trả lời cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận