Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 494: Phùng Ngũ Trở Về (1)

Cuối cùng Phong Linh Tiên Tử không thèm bay nữa, cùng một chỗ với Tô Hạo ngồi trên 'Đạo Vạn Dụng', nàng liền chuyển qua công tác hoa tiêu, khiến Tô Hạo phải ngồi dậy điều khiển thanh đao của mình phi hành, hảo hảo hưởng thú lấy quá trình điều khiển.
"Vèo !"
Một đạo ánh sáng màu xanh xẹt qua bầu trời, phải tới khi đạo ánh sáng này biến mất thì âm thanh mới truyền tới.
"Hả?" Tô Hạo đang bay nhanh, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, liền tiến vào quả cầu không gian, nhìn bản đồ.
Rất nhanh Tô Hạo liền hiểu rõ vì sao cảnh vật xung quanh lại quen như vậy.
Nguyên lai hắn đã tiếp nhập vào Hoa Dương Bối Châu, hắn cũng từng vì tìm kiếm tiên môn, mà đem toàn bộ Hoa Dương Bối Châu đi dạo một vòng. Lúc này đã được 5 năm, nhưng trí nhớ vẫn còn như cũ.
"Xa hơn trước chính là Mạc Lĩnh Thành, Mạc Lai Trang rồi!"
Tô Hạo suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Phong Linh Tiên Tử nói: "Sư tôn, phía trước là Thành Mạc Lĩnh, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút được chứ?"
Phong Linh Tiên Tử kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
Tô Hạo: "Đi giải quyết chút việc riêng!"
Phong Linh Tiên Tử cho rằng Tô Hạo muốn xử lý việc riêng, vì vậy nàng gật đầu nói: "Đi đi!"
Bởi vì có pháp khí pho hành của Tô Hạo, nên tốc độ của hai người bọn họ nhanh hơn dự tính ban đầu không ít, thời gian cũng không quá gấp, nên Phong Linh Tiên Tử lộ ra vẻ tùy ý.
Tô Hạo ở ngoài thành Mạc Lĩnh hạ xuống, cùng theo Phong Linh Tiên Tử tiến vào thành Mạc Lĩnh.
Tô Hạo dừng bước nói: "Sư tôn, ngươi đi tìm thứ gì ăn đi, ta đi một chút rồi quay lại."
Phong Linh Tiên Tử lâu rồi cũng chưa được đi dạo phố, lúc này nhìn thấy hai bên đường người lui người tới, lại bày bán cái loại đồ ăn vặt, tiếng mời chào vang vọng khắp nơi, tâm tư muốn chơi của nàng nổi lên, tiện tay hướng Tô Hạo vẫy vẫy: "Đi đi! Không nên đi xa, đi nhanh về nhanh!"
Tuy nói như vậy, nhưng mà Tô Hạo có buổi tối trở về tìm nàng thì nàng cũng sẽ không để ý....
Tô Hạo tiện tay từ trong không gian trữ vật lấy ra một thỏi ngân lượng đưa cho Phong Linh Tiên Tử, nói: "Sư tôn cầm lấy sài đi."
Phong Linh Tiên Tử mở to hai mắt nói: "Ngươi còn mang theo ngân lượng?"
Tô Hạo chỉ cười cười, liền xoay người rời đi.
Sau khi đi vào một nơi không ai chú ý, Linh Lực liền chạy vào phù văn hạch tâm bên trong cơ thể, phát động Quan Sát, rất nhanh phạm vi mở rộng ra năm vạn mét, bao trùm Mạc Lai Trang vào bên trong.
Một cỗ huyết khí quen thuộc xuất hiện ở bên trong Quan Sát của Tô Hạo.
'Truyền tống!'.
Thân ảnh Tô Hạo xuất hiện ở một góc nhỏ trong Mạc Lai Trang, sau đó hắn chậm rãi đi ra, hướng đại viện Phùng gia đi tới.
Tô Hạo đã ở chỗ này sinh sống bốn năm, vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất, trong lòng vẫn rất cảm kích đấy.
Đại viện Phùng gia cũng như thường ngày đóng chặt, Tô Hạo tiến lên nhẹ đập cửa.
"Phanh, phanh phanh!"
"Tới đây tới đây!"
Chỉ chốc lát sau, trên cửa mở ra một cái khe nhỏ, một cái đầu từ bên trong vươn ra, hướng Tô Hạo dò xét, cuối cùng dừng lại trên mái tóc ngắn kia của hắn.
Người nọ tầm khoản mười sáu tuổi, khuôn mặt vót nhọn, cơ bắp nổi cộm, đúng là tiểu thư đồng ngày đó đi theo sau lưng Tô Hạo, Phùng Quang Quang.
Hai mắt Phùng Quang Quang trừng lớn, cuối cùng mở miệng, bộ dạng muốn kêu, cuối cùng một thanh âm siêu cao phá vỡ vẻ yên tĩnh của đại viện Phùng gia: "Ngũ thiếu gia !"
"Ngũ thiếu gia về rồi !"
Phùng Quang Quang vậy mà nhận ra Tô Hạo!
Lần này, toàn bộ Phùng gia đều xao động cả rồi.
Phùng Quang Quang lập tức rút đầu lại, đem cửa chính mở rộng, đóm Tô Hạo vào trong.
Toàn bộ người Phùng gia nghe được tin tức, đều hướng phía từ đường chạy tới.
Tô Hạo rất nhanh gặp được từng thân ảnh quen thuộc.
Tam thúc Phùng Hạng Long, đại nương, nhị nương.... bát nương, cùng với rất nhiều muội muội đệ đệ, ngược lại Tứ ca Phùng Nguyên Tín thì không thấy mặt đâu, đoán chừng ra ngoài tìm Tiên Duyên rồi.
Người tới cuối cùng là tổ mẫu chống trượng đầu rồng, dưới sự nâng đỡ của nha hoàn, bước chân run run đi tới từ đường, hai mắt đục ngầu nhìn về bóng người cao lớn đứng ở trước cửa.
"Ngươi.... Ngươi là... Phùng ngũ? Phùng ngũ về rồi à?"
Tổ mẫu so với bốn năm trước, lộ ra vẻ già nua rất nhiều, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, vết lốm đốm cũng xuất hiện đầy trên mặt bà.
Tô Hạo thở dài, chậm rãi tiến lên nâng đỡ tổ mẫu: "Tổ mẫu, cháu là Phùng ngũ Phùng Đường! Quay về thăm người!"
Tam thúc Phùng Hạng Long cũng đi tới bên cạnh Tô Hạo, đánh giá, nhìn thấy trên người Tô Hạo là quân áo có dấu hiệu mạch Phong, không khỏi kinh ngạc nói: "Phùng Đường, chẳng lẽ cháu đã là tu tiên giả rồi hả?"
Tô Hạo cười nhạt gật đầu nói: "Không sai! Đâu là lần đầu tiên xuất sơn của cháu, đi ngang qua Hoa Dương Bối Châu, thuận tiện quay về nhà nhìn xem."
Tam thúc Phùng Hạng Long dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Hạo, thở dài một hơi, lắc đầu không nói gì thêm.
Lúc này tổ mẫu không còn chống trượng gỗ, mà nắm chặt tay Tô Hạo, tốn sức mà nói: "Phùng ngũ, Phùng ngũ, lần này cháu về đây, là để cưới vợ, sinh con đúng không?"
Tô Hạo chỉ biết câm nín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận