Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 200: Tình Cảm Không Thể Mua Được Bằng Tiền

Tô Hạo nghi ngờ nói: "Đơn giản?"
Tiểu Bố nói đương nhiên: "Đương nhiên, ba ngày sau Hối Dương thành sẽ cử hành 'Đại Tế Thu Hoạch', lúc kia cần [Mệnh Tử ] Lão đại chủ trì, hàng năm đều như vậy, đến lúc đó ngươi có lẽ sẽ có cơ hội gặp được hắn!"
Tô Hạo gật đầu, trong lòng lặng lẽ nói: "Còn phải đợi ba ngày? Cũng không phải là không thể tiếp nhận!"
Tiểu Bố hiếu kỳ nói: "Duy ca, ngươi rất ngưỡng mộ Mệnh Tử lão đại?"
Tô Hạo gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn rất lợi hại!"
Trong mắt Tiểu Bố cũng hiện lên những ngôi sao nhỏ: "Đúng vậy a, Mệnh Tử lão đại giống như thủ hộ thần của thành Hối Dương! Tất cả mọi người đều nói, nếu không phải có Mệnh Tử lão đại ở đây, thì Hối Dương thành chúng ta không có ngày hôm nay."
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Tô Hạo, Tiểu Bố đắc ý nói: "Hối Dương thành chúng ta trước kia cũng không phải cái dạng này, nghe nói trước kia Hối Dương thành hết sức hỗn loạn, rất nhiều dị nhân trắng trợn vào lúc trời tối tùy ý chém giết, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, nhưng từ khi [Mệnh Tử ] lão đại đi đến, Hối Dương thành liền thay đổi, biến thành bộ dạng như ngươi thấy bây giờ, ngươi xem, thật tốt đúng không! Tất rất ưu thích nơi này!"
Tô Hạo gật đầu nói: "Thế mấy [Tử ] khác đâu, bọn họ không cùng Mệnh Tử thủ hộ nơi này sao?"
Tiểu Bố tiếp tục nói: "Không biết, nhưng mà ta nghe người khác nói, chỉ cần có [Mệnh Tử ] lão đại, ba vị [Minh Tử ], [Thường Tử ], [Tĩnh Tử ] sẽ không làm gì. Bất quá hiện giờ [Mệnh Tử ] lão đại quá già rồi, không biết còn kiên trì được bao lâu! Hắc hắc, ta cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy Mệnh Tử lão đại rất quan trọng."
Nếu như không có người truyền thừa, thì nơi này, cũng theo thời gian dần dần biến mất.
Khoảng cách 'Đông Lăng Các' cũng không quá gần, nhưng Tiểu Bố phụng bồi Tô Hạo vừa đi vừa nói chuyện cũng không quá mệt mỏi, ngược lại bởi vì Tô Hạo nguyện ý nói chuyện với nàng, khiến nàng trở nên hết sức hưng phấn, ánh mắt nhìn Tô Hạo càng ngày càng nóng bỏng.
Kiểu tìm bạn phối ngẫu qua ánh mắt, khiến Tô Hạo cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, bất tri bất giác cách ra xa một chút, ai ngờ Tiểu Bố vậy mà vẫn nhắm mắt đi theo bên cạnh Tô Hạo, đi đến đâu cũng tránh không thoát.
Có lẽ, đây chính là phiền não của soái ca đi!
Cái gọi là 'Người trốn hắn đuổi, có chạy đằng trời" quả nhiên chính xác.
Tô Hạo cùng Tiểu Bố đi dạo một vòng 'Đông Lăng Các', sau đó hắn thật sự nhịn không được nữa, lập tức nói: "Tiểu Bố! Cảm ơn ngươi hôm nay đã cho ta biết nhiều như vậy, sau này còn gặp lại!"
Dứt lời quay người rời đi, Tiểu Bố luống cuống, vội vàng đuổi theo, bắt đầu kéo lấy tay áo Tô Hạo nói: "Ngươi còn không nói cho ta biết ngươi ở đâu, ta làm sao để tìm được ngươi."
Tô Hạo bất động thanh sắc đem tay áo rút về nói: "Không cần tìm kiếm, qua mấy ngày ta sẽ rời khỏi nơi đây."
Sau đó không thèm để ý đến Tiểu Bố nữa, hắn lẫn vào trong đám người trực tiếp biến mất không thấy.
Tiểu Bố đứng ngây như phỗng nhìn bóng lưng Tô Hạo biến mất, không nói ra lời, nàng rất muốn khóc, trong lòng có loại cảm giác mất mát.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Bố phát hiện có người vỗ bả vai của nàng.
Nang phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại.
"Duy ca !"
Tiểu Bố quả thực không thể tin được người nàng nhìn thấy, loại cảm giác kinh hỉ sau mất mác này, làm cho nàng trong nháy mắt khôi phục sức sống.
Tô Hạo đưa cho nàng một túi tiền, sau đó thản nhiên nói: "Tiểu Bố, cảm ơn ngươi vì hôm nay đã dẫn ta đi xa như vậy, đây là thù lao cảm ơn ngươi, xin nhận lấy!"
Nói xong, Tô Hạo xoay người lần nữa hòa vào dòng người, rất nhanh biến mất không thấy.
Tiểu Bố cầm túi tiền trong tay, sững sờ tại chỗ, nàng cảm thấy tình cảm của mình không thể bị mua bằng tiền được.
Sau một lát, đếm tiền trong túi, trong lòng nàng có chút mừng thầm: "Có không ít! Hôm nay coi như kiếm được một khoản lớn a!"
Chờ thêm ba ngày cũng không phải không đợi, hơn nữa Tô Hạo còn muốn tìm người tiếp tục nghe ngóng quan hệ Mệnh Tử với tin tức 'Đại Tế Thu Hoach', không có khả năng chỉ nghe từ một phía Tiểu Bố.
Tuy rằng kết quả lấy được cũng không giống nhau lắm, nhưng có hai điểm nhất trí, ba ngày sau quả thật có 'Đại Tế Thu Hoạch', hơn nữa lễ tế này hàng năm đều là do 'Mệnh Tử' chủ trì.
Tô Hạo cũng phát hiện ra một điểm, sau khi hắn giết [Minh Tử ], thế lực lớn nhất ở đây liền lâm vào hỗn loạn, nhưng rất nhanh bị dẹp xuống, có thể thấy được [Mệnh Tử ] đối với lực khống chế Hối Dương thành mạnh bao nhiêu, sự tình lớn nhỏ gì ở đây đều do Mệnh Tử chủ đạo.
Tô Hạo còn phát hiện hai ngày nay người bình thường tiến vào Hối Dương thành càng ngày càng nhiều, đi trên đường phố, đều là dòng người chen lấn, không phải là do hắn đến trước hai ba ngày, thì một chỗ đặt chân chưa chắc tìm được.
Hơn nữa, bên trong Ra-Đa của Tô Hạo, cũng phát hiện dị nhân cấp 6 đến từ khắp nơi.
Làm cho Tô Hạo ngửi thấy được một mùi vị bất thường. Lại nghĩ tới lời nói [Địa Quân] Đông Lan bị hắn đánh chết, [Mệnh Tử ] ở Hối Dương thành không sống được lâu, nên nhiều Địa Quân tới thử vận may.
Hiện tại xem ra, không chỉ có phương hướng An Lương thành, mà [Địa Quân] ở khắp phiến đại lục này, cũng đều hội tụ nơi này, chờ đợi [Mệnh Tử ] chết đi.
Đương nhiên, cũng không chỉ có [Địa Quân], mà mấy danh sách dị nhân cấp 6 khác đoán chừng cũng tới, đang mong đợi đại chiến bộc phát, đục nước béo cò.
Đừng nhìn Á Sơn cùng Tô Hạo tiến hóa dị nhân vô cùng thuận lợi mà tưởng nhầm, liền cho rằng từ [Địa Quân] tiến hóa lên [Mệnh Tử ] đơn giản, kỳ thật tỉ lệ tử vong khi tiến hóa của dị nhân vô cùng cao.
Bọn hắn muốn tiến hóa lên cấp bậc mới, nhất định phải tích lũy đủ năng lượng huyết khí, đạt tới trình độ nhất định, mới sử dụng huyết nhục để tiến hóa.
Tô Hạo có phương thức đặc thù để tích lũy huyết khí, nhưng người của thế giới này lại không có, bọn họ muốn gia tăng huyết khí lên, thì chỉ có thể chém giết dị nhân đồng cấp, cướp đoạt đoạn ngắn gien có chứa năng lượng.
Nhưng khi đạt đến dị nhân cấp 6, dị nhân đồng cấp đâu dễ giết như vậy? Thậm chí có mấy dị nhân cấp 6, đứng im cho công kích cũng không giết nổi.
Vì vậy, đối với người khác mà nói, muốn tiến hóa, thì có hai chỗ rất khó, đầu tiên là tích lũy huyết khí, không đạt được tới tiêu chuẩn thì cho dù có huyết nhục của dị nhân cấp bảy cũng không dám nuốt vào bụng, thứ hai chính là trăm cay nghìn đắng tích lũy đủ cường độ huyết khí, nhưng lại thiếu đi huyết nhục dị nhân cấp bảy, muốn ăn được một miếng, chính là si tâm vọng tưởng.
Chỉ hai chỗ khó này, đã khiến vô số dị nhân dừng lại ở ngưỡng cửa cấp 6. Cũng chỉ có mấy người may mắn, được vận mệnh chú trọng, cũng chính là kiểu nhân vật chính, mới có thể vượt qua khó khăn, cuối cùng đạt được tiến hóa, thành công leo lên đỉnh dị nhân.
Cho nên đối với những dị nhân muốn tiến hóa mà nói, thứ quan trọng nhất của bọn hắn là tin tức linh thông, bình thường ưa thích chiếm một tòa thành, sau đó thành lập tổ chức vì mình mà thu thập tin tức, sau đó ở đâu có sự tình, thì ở đó có thân ảnh bọn chúng.
Đi khắp thế giới tìm kiếm cơ hội tiến hóa, thành tựu Tử.
Tô Hạo thở dài: 'Người bình thường ở Hối Dương thành thì hy vọng Mệnh Tử sống lâu, nhưng dị nhân [Địa Quân] thì lại cầu nguyện Mệnh Tử mau mau chết đi."
Vô luận hắn làm thế nào, đều có người hy vọng hắn sống tốt, nhưng cũng có người hy vọng hắn mau chết.
Hai ngày nay Tô Hạo cũng không làm chuyện gì khác, mà đi du lịch một phen, nhìn ngắm cảnh vật trữ tình, lại nhìn nhân sinh muôn mày.
Buổi tối, trước ngày tổ chức 'Đại Tế Thu Hoạch'. Trong một gian thư phòng ở 'Đông Lăng Các'.
Một lão đầu ngồi ở vị trí chủ tọa, đỉnh đầu sáng bóng, không có tóc, râu ngắn trắng quấn vào nhau, trên mặt tràn đầy nết uốn, làn da lộ ra vẻ khô héo già nua, dựa đầu vào ghế đọc sách, nhìn từ bên ngoài thì giống như một lão nhân bình thường, nhưng cả người lại lộ ra khí thế tràn đầy, chỉ ngồi một chỗ, cũng làm cho người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng. Hiển nhiên bên trong thân thể lão nhân này, ẩn giấu sức mạnh không cách nào tưởng tượng nổi, làm cho người ta khiếp sợ.
Cho dù hắn già rồi, cũng không có người dám khiêu khích quyền uy của hắn.
Hắn chính là Mệnh Tử ở Dương Thành - Tử!
Phía trước bàn, đang đứng một người đàn ông trung niên, đây chính là con trai của hắn, [Địa Quân] Cát.
[Mệnh Tử] Tu không nói lời nào, chỉ hạ sách xuống, đem một cái khay đẩy về phía trước.
[Địa Quân] Cát nhìn thấy đồ vật trong mâm, đồng tử co rụt lại, mỗi cỗ dòng điện chạy thẳng lên đầu hắn, ngay sau đó là một cỗ vui sướng trong lòng. Hắn biết rõ đây chính là huyết nhục [Mệnh Tử ]! Chỉ cần nuốt vào, hắn sẽ chính thức trở thành hình thái cuối cùng của [Thân Giáp Nhân] Mệnh Tử, cũng sẽ là chủ nhân mới của tòa thành thị này, là nhân vật đỉnh phong.
Hắn chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Nhưng cỗ hưng phấn vừa mới xuất hiện liền bị hắn áp xuống, không dám lộ ra chút nào, ngược lại giả bộ nghi ngờ hỏi: "Mệnh Tử lão đại, cái này là..."
Không sai, với tư cách là nhi tử, hắn đến một câu phụ thân cũng không dám kêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận