Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 931: Nhân Ngoại Hữu Nhân

Dân chúng biết được tin tức, liền huyên náo không thôi.
Tuy rằng rất nhiều người không rõ quan hệ lợi hại trong đó, nhưng mà không ảnh hưởng bọn hắn tham gia náo nhiệt, tham dự vào thảo luận với đồng bạn.
"Ngươi thấy ảnh trước sau của Kiện Tinh chưa? Thật sự quá rung động! Đây là chuyện mà chỉ có Thần mới là được đi?"
"Đương nhiên rồi, ta còn lưu trữ lại đấy! Đặc biệt là tấm hình cuối cùng kia, từ trên Tinh Cầu phun ra cột sáng chói mắt, quá đẹp mặt rồi!"
"Có thể tự mình trả qua sự kiện ghi vào trong sử sánh, coi như ta sinh không uổng phí rồi."
"Ta thật sự rất hiếu kỳ, đây rốt cuộc làm thế nào mới được."
"Ma Pháp Sư mạnh nhất thế giới sẽ làm được điểm này chứ?"
"Ma Pháp Sư có thể làm được sao? Không hẳn như vậy!"
"Các ngươi nói, có phải là ảnh bị chỉnh sửa không? Chuyện này có chút không giống thật."
"Hắc! Giả không được, đêm hôm đó, ta dùng kính viễn vọng tận mắt thấy được đạo ánh sáng trong bầu trời đêm đấy, chiếu rất lâu. Không chỉ có ta, còn có rất nhiều người thấy được."
"Con người, thật sự làm được điểm này sao?"
"Vậy cũng khó nói, có thể là thần!"
"Ta muốn trở thành Ma Pháp Sư! Đáng tiếc ta không có thiên phú..."
"Nghe nói, không có thiên phú cũng có thể trở thành Ma Pháp Sư!"
"Hít ! Thật không?"
Thành phố Tân Kỳ, trong điện 'Hoà Bảo'.
Nhưng chủ nhân điện Hoà Bảo lúc này, đã không còn phải Lạp Đạt, mà là trợ thủ của Lạp Đạt, Đỗ Mông.
Đỗ Mông từng bị Tô Hạo nhốt trên đảo một đoạn thời gian, được gọi là người gần nhất với người kia, sau đó bị Lạp Đạt trực tiếp chỉ định kế thừa danh hiệu Hoà Pháp Sư.
Trên thực tế, Đỗ Mông cùng Tô Hạo chưa từng nói với nhau dù chỉ một câu.
Đỗ Mông lúc này cũng già rồi, xem ra đã kiên trì không còn được bao lâu, lại phải đổi một đời 'Hoà Pháp Sư' mới.
Đáng tiếc chính là, hắn đã không còn lựa chọn thích hợp, bởi vì Pháp Sư tiếp xúc với Tô Hạo, hầu như đều đã lìa đời, một khi chọn một người không quen biết với 'Cổ Duy', để hắn dùng hiệp hội Pháp Sư nhảy ra làm loạn, quả thật chính là tai nạn.
Dưới suy nghĩ của Đỗ Mông, Phi Viên chính là người thích hợp nhất đảm nhận vai trò Hoà Pháp Sư, nhưng vô luận hắn trao đổi với Phi Viên thế nào, thì đối phương cũng không muốn tiếp nhận vị trí này.
Ma Pháp Sư khắp thiên hạ đều thèm nhỏ dãi vị trí 'Hoà Pháp Sư', nhưng Phi Viên lại chê như chê rác, phải biết rằng, vị trí 'Hoà Pháp Sư', chính là đế vương ở thế giới này, quyền lực thông thiên, thuộc về vị trí trên đỉnh xã hội.
Hắn thật sự không nghĩ ra, vì sao có người lại chê loại du hoặc này.
Bất quá, sau khi nhìn thấy tin tức ở Kiện Tinh, Đỗ Mông cũng không còn lo lắng vị trí' Hoà Pháp Sư' sẽ do ai kế nhiệm.
Bởi vì do ai kế nhiệm, đều không quan trọng.
Chỉ cần là người tỉnh táo, biết được chuyện trên Kiện Tinh, đều hiểu được chỗ đáng sợ của 'Cổ Duy tiên sinh', sẽ không có người nào dám làm xằng bậy, đem hiệp hội Ma Pháp Sư đẩy vào chảo lửa.
Hắn còn nhóm lửa thêm, dùng con đường hiệp hội, đem chuyện ở Kiện Tinh truyền bá ra ngoài.
Lúc này trong phòng hội nghị, đám cao tầng hiệp hội ngồi lại với nhau, số lượng lên tới mấy trăm người, triển khai thảo luận sự tình ở Kiện Tinh.
Đương nhiên, cũng có người đối với việc này đưa ra thái độ hoài nghi, Hoà Pháp Sư Đỗ Mông chỉ nợ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Không cần nghi ngờ, đây chính là thủ bút của 'Cổ Duy tiên sinh', ta đã thông qua con đường đặc thù, lấy được xác nhận của đối phương.
Hơn nữa, ta thừa nhận chư vị đều là người có quyền thế ở đây, là Ma Pháp Sư ưu tú, bác học nhất, gọi là thiên tài cũng không quá đáng. Thế nhưng mà, phải biết rằng trên thế giới rộng lớn này, nhân ngoại hữu nhân , thiên ngoại hữu thiên, chúng ta tài giỏi, nhưng luôn có người lợi hại hơn chúng ta, luôn có người làm được những chuyện người khác không làm được.
Chư vị, xin hỏi, thừa nhận người khác ưu tú, khó khăn vậy sao?"
Cả đám trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trước mặt, như có điều su nghĩ.
Lại qua một lúc lâu, Đỗ Mông nói tiếp: "Cổ Duy tiên sinh chính là người thời đại trước, hắn mạnh thế nào, cũng chỉ có những lão đầu chúng ta trải qua mới biết được! Ta có thể nói rõ ràng, chuyện mà Cổ Duy tiên sinh làm ở Kiện Tinh, cũng chỉ là chuyện nhỏ, không chút kỳ quái, hắn thậm chí có thể hủy diệt viên Tinh Cầu dưới chân này!
Nghe ta nói một lời: Đối với mảnh thiên địa này phải mang theo nét kính sợ! Trước kia có lẽ không có 'Thần', nhưng mà, hiện tại đã có, hắn chính là 'Cổ Duy tiên sinh'!"
Hội trường chỉ có giọng nói khàn khàn của Đỗ Mông, giọng của hắn không quá lớn, nhưng tràn đầy ma lực khó hiểu, làm cho tất cả mọi người sinh ra lòng tín ngưỡng, mặc niệm: "Cổ Duy tiên sinh, là Thần sao? Là Thần thì không có gì không làm được!"
Ngay sau đó sợ hãi than: "Hắn có thể diệt thế, vì vậy, hắn chính là 'Thần' chí cao vô thượng!"
Liền không hợp thói thường.
Đồng thời, cũng khiến bọn họ làm việc phải cân nhắc hậu quả.
....
Trong căn cứ tiểu thế giới, Á Sơn cùng Phong Thành khó lắm mới gặp được Tô Hạo ở trong đình nghỉ mát đọc sách, nhao nhao chạy tới, hết sức ngạc nhiên nói: "Duy lão đại, xạ tuyến trên Kiện Tinh là chuyện gì vậy? Mà một lúc sau sao Kiện Tinh lại co rút lại thành một tinh thể khác vậy?"
Lúc này, Phi Viên cũng chạy tới, muốn tìm hiểu tin tức cụ thể.
Tô Hạo đứng dậy hoạt động một phen, thoải mái giang rộng cơ thể, vừa nói: "Đây là 'Virus Tinh Cầu' mà mấy năm nay ta nghiên cứu, chuyên môn dùng để phá hư mấy loại Tinh Cầu, để tránh tương lai gặp phải thiên thạch to lớn va chạm liền thúc thủ vô sách."
Á Sơn Phong Thành chấn động, lập tức nghĩ đến mấy tiểu hành tinh công kích kiếp trước, loại cảm giác vô lực lúc đó, bọn hắn cũng không muốn trải qua nữa, hơn nữa cách giải quyết còn không có, dùng cách tự bạo để tranh thủ một tia hi vọng cuối cùng...
Nguyên lai, Duy lão đại đã phòng ngừa chu đáo, nhưng năm nay vì giải quyết vấn đề này mà nỗ lực!
Trong lúc nhất thời, Á Sơn cảm khái nói: "Ta một mực nỗ lực theo đuổi bước chân của Duy lão đại, không nghĩ tới chênh lệch càng kéo càng lớn! Thời điểm ta còn đang thiết kế phi thuyền, Duy lão đại đã nghĩ cách phá hủy hành tinh.."
Tô Hạo nói: "Á Sơn, ngươi đã làm rất tốt."
Mà Phong Thành không có loại ý tứ theo đuổi, dù sao, hắn đối với hai vị lão đại đều nhìn lên, không cách nào theo kịp đấy.
Thời điểm hắn tới Nhạc Tiêu Cung dạo chơi, hai vị lão đại đang nghiên cứu học tập, lấy tình trạng của hắn, có thể đuổi kịp sao? Không có khả năng! Chỉ có thể tranh thủ không kéo chân bọn họ là được rồi.
Trong lòng Phong Thành cũng toát ra dục vọng học tập, còn liếc nhìn qua đẳng cấp trên Trợ Thủ Vạn Năng - Sơ Cấp Đồ Thư Quán!
Phong Thành thầm nói: "Hiện tại ta đã ở đẳng cấp 'Đồ Thư Quán', tin tưởng không bao lâu liền đạt tới đẳng cấp 'Máy Tính' rồi! Cố gắng lên Phong Thành!
Phi Viên đứng ở một bên, đầu óc tỉnh tỉnh: "Virus Tinh Cầu là gì?"
Tô Hạo thuận miệng nói: "Virus là một loại giống như ôn dịch, nó có thể ăn mòn Tinh Cầu, sau đó từ bên trong phá hủy tinh cầu."
Ba người tràn đầy vẻ sợ hãi cùng thán phục: "Còn có thể làm như vậy!"
Tô Hạo nói: "Động tĩnh trên Kiện Tinh, chẳng qua ta đang khảo thí công năng của mà thôi, bất quá còn không thành công, hiện tại đang tìm linh cảm , cân nhắc làm sao để hoàn thiện virus."
Tô Hạo nói vô cùng đơn giản, nhưng mà loại tình cảnh này, nghĩ tới thôi đã cảm thấy khủng bố.
Đến tận đây, đám người Á Sơn, không còn dám coi thường từ 'Virus' này nữa rồi. Sợ chỉ cần nghe đến hai từ 'Virus', da gà liền nổi lên.
Thứ bọn họ nghĩ đến đầu tiên, chính là nghĩ đến thế giới robot, một bên thôn phệ vật chất, một bên phục chế nhân bản, cuối cùng đem những vật chất tiếp xúc được, tất cả thôn phệ không còn, bao gồm cả động vật lẫn nhân loại, không ai may mắn thoát khỏi, đến cuối cùng cả thế giới, biến thành thế giới người máy.
Tưởng tượng như vậy, có chút sợ hãi lại hưng phấn.
Sợ hãi là loại 'Virus' này không thể ngăn cản, hưng phấn chính là kỹ thuật này nằm trên tay Duy lão đại.
Không tự chủ được, bọn hắn lần nữa sợ hái thán phục: "Duy lão đại, ngài thật sự rất lợi hại, đúng là thần nhân!"
Tô Hạo nhịn không được cười hắc lên: "Coi như cũng được đi! Chỉ cần đọc nhiều hiểu nhiều, kết hợp với thí nghiệm... Có thể làm được những chuyện mà người bình thường không làm được.
Hơn nữa, những lời này các ngươi cũng khoan nói, đợi ta triệt để chế tác thành công 'Virus Tinh Cầu', chúng ta ăn mừng sau!"
Kỳ thật, có người hiểu được chỗ lợi hại của mình, cũng là một chuyện khiến trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận