Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 121: Đại Ca Tha Mạng

Sức chiến đấu của Tô Hạo lúc này đã không còn yếu hơn kiếp trước nhiều, thực tế bây giờ hắn có thể vô cùng dễ dàng sử dụng phù văn, tuy không có Kim Tuyến Trùng hỗ trợ, nhưng cũng không ảnh hướng quá nhiều, chỉ tốn thời gian vẽ ra sử dụng mà thôi.
Bất quá loại chiến đấu chỉ cần một hiệp như vậy, ảnh hưởng tỏ ra không đáng kể.
Trước Tô Hạo cho thêm người mình "Bình Chướng" để phòng ngừa vạn nhất, sau đó chuẩn bị phù văn "Cường Quang", dưới chân đạp mạnh, hướng "Hoành Hành Giả" bắn tới.
"Nhanh qua!" Đồng tử Hoành Hành Giả co rụt lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào thân ảnh Tô Hạo.
Cũng may bởi vì Tô Hạo tốc độ nhanh, làm cho Hoành Hành Giả yên lòng.
Tốc độ càng nhanh, thì bình thường lực công kích đều thấp, hắn đối với sức phòng ngự của mình vô cùng tự tin, liền muốn xem tên đối diện lấy cái gì để phá phòng ngự của hắn?
Thanh đao trên tay kia ư?
Quả thực buồn cười!
Hắn nâng lên nắm đấm hướng thân ảnh Tô Hạo đấm tới, lấy mấy cái gai nhọn ở trên tay, chỉ cần đấm trúng một phát, đủ để chấm dứt chiến đấu.
Tô Hạo nâng lên tay trái, mở ra.
"Cường Quanh!"
Cảnh quan ban đêm bỗng nhiên xuất hiện một đáo ánh sáng chói mắt, hai mắt [Hoành Hành Giả] đã sớm quen với bóng tối, bỗng bị một đạo tia sáng tập kích, lập tức mất đi thị giác, hắn trầm thấp kêu thảm một tiếng, nhắm mắt lại, nắm đấm cũng mất đi mục tiêu.
Nhưng thân thể vẫn đứng im một chỗ, không vung tay vung chân lung tung. Bởi vì hắn rất tin tưởng sức phòng ngự của mình!
"Hoạt Ảnh Bộ!"
Tô Hạo linh hoạt tránh thoát quyền kích, xuất hiện phía sau [Hoành Hành Giả].
"Thận kích!"
Chiến kẽ này thật ra là "Quỷ Thứ", chỉ bất quá bởi vì thân thể hắn không đủ cao, nên chỉ công kích dễ dàng vào eo bụng để phát lực, vì vậy tạm thời sửa lại tên chiến kỹ.
Nhưng cũng không sao cả, Hoành Hành Giả đứng im một chỗ không thèm né tránh, bởi vì hắn tin chắc đoản đao kia không thể đâm vào sau lưng hắn.
"A!" Trong đêm tối, truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tô Hạo nhanh chóng rút đoản đao ra, rời xa.
Miệng vết thương kia lập tức chảy huyết dịch ra như suối, quanh miệng vết thương thì vang lên tiếng xì xì, giống như bị ăn mòn.
Nhìn vết thương.
Hoành Hành Giả trong nháy mắt liền mất đi lực lượng, bụm lấy sau lưng, lung la lung lay.
Tô Hạo chậm rãi đi đến, muốn bổ thêm hai đao, làm cho đối phương triệt để mất đi sức chiến đấu, sau đó cắt một miếng thịt.
Không nghĩ tới, [Hoành Hành Giả] đột nhiên quỳ rạp xuống đất, giáp xác trên tay nhanh chóng biến mất, đồng thời không biết từ đâu lấy ra một thanh tiểu đao, hung hăng hướng cánh tay mình cắt xuống.
"Phốc thử!"
Một miếng thịt trên canh tay bị Hoành Hành Giả tự mình cắt ra, sau đó ném cây đao trên mặt đất, hai tay cầm khối thịt, lớn tiếng nói: "Đại ca tha mạng, huyết nhục đây ạ."
Toàn bộ động tác đều nước chảy mây trôi, dường như đã luyện tập rất nhiều lần, làm cho Tô Hạo cùng Á Sơn phải trợn mắt há hốc mồm.
Tô Hạo đột nhiên liếc qua Á Sơn, vậy mà phát hiện hai người có chung một điểm chung, đó là ham sống sợ chết.
Mặc dù Tô Hạo có thời điểm nóng đầu lên phóng đãng, nhưng mà hắn không sợ chết a!
Đây sẽ không phải là tính tình của danh sách [Thân Giáp Nhân] chứ?
Tô Hạo nhìn Á Sơn ý bảo đi qua lấy thịt.
Á Sơn lúc ấy cực sợ, nhưng bởi vì tiến hóa, hắn còn vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, chậm rãi tiến lên, đem huyết nhục [Hoành Hành Giả] nhận lấy, nuốt vào trong bụng.
Tô Hạo còn rất muốn lên tiếng nói: "Á Sơn, sao ngươi không chừa cho ta một chút?"
Nhưng việc đã đến bước này, cũng không thể truy cứu, hắn từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho [Hoành Hành Giả], nói: "Huyết dịch, cho một bình đầy!"
Hoành Hành Giả ngoan ngoãn nhận lấy, đem binh nhỏ tới sau lưng vết thương chứa một chai đầy, rồi cẩn thận hỏi: "Có cần thịt không? Ta còn a!"
Tô Hạo cười nói: "Không cần, ngươi cứ giữ đi!"
Nếu như mục tiêu đã hoàn thành, vậy mau chóng rời khỏi nơi này.
Tô Hạo quay đầu nhìn Á Sơn, nói: "Đi thôi!"
Lúc này từ trong mắt có thể nhìn thấy vẻ kích động của Á Sơn, hắn cũng không thèm che giấu vẻ thất thố này của mình.
Hắn thậm chí nghĩ muốn quỳ xuống ôm chân Tô Hạo kêu ba ba.
Đương nhiên, nếu như Tô Hạo chấp nhận đã.
Tô Hạo cùng Á Sơn rất nhanh rời đi.
Lưu lại Hoành Hành Giả ở nguyên một chỗ, lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuyện này coi như sống sót sau tai nạn! Hắn thập phần cảm thấy may mắn bởi vì phản ứng của mình coi như nhanh nhẹn. Nếu là gặp phải mấy tên không thích nói nhiều, hắn nhất định sẽ chết.
"Ài, gặp được người có chống lưng [Thân Giáp Nhân], không may a!"
Trong lòng của hắn thầm than xúi quẩy, lăn lông lốc đứng lên, mắt nhìn miệng vết thương sau lưng, hắn đột nhiên nín thở tập trung suy nghĩ, trên mặt hiện đầy tơ máu.
Chỉ thấy miệng vết thương sau lưng, thịt lồi bắt đầu giống như xúc tu mà sinh trưởng nhanh chóng, rất nhanh đem miệng vết thương khép lại, sau đó một mảnh lân giáp, mọc ngay chỗ đó, đem miệng vết thương triệt để bao trùm.
Từ bên ngoài nhìn vào, như không có chuyện gì.
"Tổn tương trên cánh tay phải tìm một nơi an toàn để xử lý, tranh thủ thời gian rời khỏi đây. Đêm nay thu hoạch không được gì, còn mất miếng thịt, quả không may!" Hoành Hành Giả nhặt cây đao trên mặt đất, rất nhanh rời khỏi nơi này.
Tô Hạo cùng Á Sơn rất nhanh đi đến biên giới rìa thành thị, tìm được một căn phòng rách nát không có người ở.
"Ở đây đi!" Tô Hạo dứt lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Á Sơn lúc này đã buồn ngủ, cũng theo Tô Hạo đi vào trong, sau đó trực tiếp ngã đầu đi ngủ.
Tô Hạo từ trong lồng ngực lấy ra một cái bình nhỏ, đặt cạnh thân thể Á Sơn.
Sau đó cầm cây đao ở bên chờ.
Tô Hạo làm sao có thể lãng phí cơ hội quan sát tốt như này.
Ý định của hắn là trong quá trình Á Sơn tiến hóa, cách năm phút đồng hồ liền xin tí máu, thu thập, sau đó quan sát toàn bộ quá trình tiến hóa gien.
Tô Hạo nhìn mấy cái bình nhỏ xếp đặt chỉnh tề, tiếc nuối nghĩ: "Có ít chai quá, bằng không thì mỗi phút đồng hồ có thể lấy máu một lần rồi, đáng tiếc!"
Nếu như Á Sơn biết rõ ý định của Tô Hạo, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì, có thể an tâm ngủ tiếp nữa không cũng là một vấn đề.
Bên kia, [Hoành Hành Giả] sau bảy tám lần quẹo phải quẹo trái đã đi đến trước một tòa nhà ba tầng nhỏ, đi tới cạnh cửa gõ gõ.
Rất nhanh, cửa được mở ra, Hoành Hành Giả lập tức tiến vào, đóng cửa lại.
Lúc này, Hoành Hành Giả mới có thể thở dài một hơi.
An toàn!
Bên trong có một nữ tử khuôn mặt tinh xảo, lộ ra cảm giác hơi nhu nhược, nhìn thấy toàn thân [Hoành Hành Giả] là máu, trên cánh tay thiếu đi một miếng thịt, lập tức bụm lấy cái miệng nhỏ kinh ngạc nói: "Phất Đức, ngươi bị thương? Ngươi cũng có ngày bị thương?"
Phất Đức ở trước mặt nữ tử này tự nhiên sẽ không hạ thấp uy phong của mình, hắn hừ hừ nói: "Hạ Lợi, như ngươi thấy đấy, xác thực ta bị thương, nhưng ngươi cho rằng vết thương trên tay của ta là do địch nhân tạo ra sao? Ngươi sai rồi, không có ai có thể lưu lại vết thương trên người ta, ngoại trừ chính ta."
Nói xong, Phất Đức còn bổ sung một câu trong lòng: "Bởi vì vết thương địch nhân lưu lại, ta đều chữa rồi, ha ha ha!"
Hạ Lợi tự nhiên cũng không tin mấy chuyện nhảm nhí này, trực tiếp nói: "Xảy ra chuyện gì? Có giết được tiện nhân Hạ Lạc kia không?"
Thời điểm nhắc tới Hạ Lạc, trên khuôn mặt đẹp đẽ của Hà Lợi tràn đầy sát khí.
Phất Đức nhún nhún vai nói: "Nàng ta, nàng ta quá giảo hoạt, đánh lén liền bị nàng tránh đi, sau đó biến thành Dạ Kiêu bay mất, ta cũng không đuổi kịp."
Hạ Lợi rất muốn mắng Phất Đức một tiếng phế vật, nhưng dù sao đối phương cũng do giúp mình mới bị thương, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Bỏ lỡ cơ hội này, không biết lần sau mới có cơ hội xác nhận vị trí của đối phương.
Nắm đấm Hạ Lợi nắm chặt gắt gao.
Lúc này, mới có thể giết chết tiện nhân Hà Lợi kia! cũng là chị ruột của nàng!
Phất Đức an ủi: "Yên tâm đi! Hạ Lợi, lần sau đụng tới, nàng tuyệt đối chạy không thoát!"
Sau đó chậm rãi tránh ra, thuận theo cầu thang đi lên tầng hai, vừa đi vừa nói: "Ta đi trước, báo tình huống cho thủ lĩnh biết. Lần này ta đụng phải hai tên gia hỏa nhìn không thấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận