Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 507: Linh Sơn Văn Châu (2)

Năm ngày sau, Tô Hạo cùng Phong Linh Tiên Tử cuối cùng cũng thấy một điểm đen nơi cuối chân trời.
"Cuối cùng cũng tới!" Ở trên biển rộng phiêu bạt hơn mười ngày, nhìn khắp nơi toàn là màu xanh, trời xanh, biển xanh, thiếu chút nữa đem ánh mắt của Phong Linh Tiên Tử cũng hóa thành màu xanh.
Tinh thần của Tô Hạo cũng chấn động, đẩy nhanh tốc độ lên.
Phía trước là một mảnh đại lục rộng rãi, được xưng là Linh Sơn Văn Châu.
Là mảnh đất thuộc về tu sĩ ở thế giới này, phàm nhân cực ít khi đặt chân tới đây, trước đây nơi này cũng có thổ dân sinh sống, nhưng không biết từ bao nhiêu năm trước, bọn họ đã không còn xuất hiện.
Theo Tô Hạo không ngừng bay tới, diện mạo Linh Sơn Văn Châu cũng xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Xa xa là dãy núi phập phồng, băng tuyết bao trùm lấy đỉnh núi cao, dưới sườn núi là một mảnh xanh biết, trải dài một mảnh về phía tây, phía trên cánh rừng, có rất nhiều con chim bay lượn, từ xa có thể mơ hồ nghe được âm thanh truyền đến, như là tiếng gọi đến từ viễn cổ.
Nhìn đại lục có bộ dạng tuyệt mỹ này, bộ dạng có chút không giống một nơi không người giao tiếp a!
Phong Linh Tiên Tử cũng nhìn mảnh đại lục này đến xuất thần, trong miệng lẩm bẩm nói "Mỗi lần đến Linh Sơn Văn Châu, tựu như đi tới tiên cảnh!"
Tô Hạo mới đầu cũng giống với Phong Linh Tiên Tử, chỉ chú ý đến cảnh đẹp của Linh Sơn Văn Châu, nhưng rất nhanh liền phát hiện điểm bất đổng, không khỏi kinh ngạc nói: "Linh Khí ở chỗ này so với tiên môn còn cao hơn sao?"
Điều này không khỏi làm Tô Hạo kinh ngạc, nên nhớ Vọng Nguyệt Cốc là bá chủ của An Nam Hành Châu, nên thung lũng mà Vọng Nguyệt Cốc đặt tông môn cũng là nơi có Linh Khí nồng đậm nhất, có thể xưng là 'động thiên phúc địa'.
Sau khi ra khỏi tiên môn, nhìn khắp toàn bộ An Nam Hành Châu cũng khó có thể tìm một nơi có nhiều Linh Khí như Vọng Nguyệt Cốc. Điều này làm cho Tô Hạo có lý giải mới về Sóng Linh Khí ở thế giới này, chỉ sinh ra một bộ phận, chỉ có những tiên môn có lực lượng cường đại mới có tư cách để chiếm đóng một khối.
Làm cho Tô Hạo không nghĩ tới chính là, chỉ mới gần đi tới Linh Sơn Văn Châu, liền cảm nhận được Sóng Linh Khí cường đại.
Phong Linh Tiên Tử cười nói: "Đương nhiên rồi, đừng quên Linh Sơn Văn Châu được xưng là tiên cảnh trốn nhân gian đấy! Bằng không ngươi nghĩ vì sao sau khi tu sĩ Trúc Cơ xong, liền ưa thích chạy đến đây?"
"Vèo !"
Tô Hạo cùng Phong Linh Tiên Tử hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng lướt qua mặt biển, hướng ngọn núi cao nhất bay tới, thiên địa rộng lớn, hai người Tô Hạo phi hành cực nhanh, nhưng ở trong phiến thiên địa này cũng chỉ giống như hai chấm nhỏ chậm rãi nhúc nhích, hồi lâu mới tiến lên được một chút...
Phiến đại lục này, cũng đồng dạng vô cùng rộng lớn!
Tô Hạo cùng Phong Linh Tiên Tử bỏ ra hơn mười ngày thời gian, vượt qua biển rộng, mới tới được phiến đại lục này, nhưng mà khoảng cách đến điểm đóng giữ còn xa.
Bốn ngày sau, Tô Hạo cùng Phong Linh Tiên Tử đáp xuống một tòa thành nhỏ, ánh sáng màu xanh tản đi, trường đao Tô Hạo trở lại vỏ, đi theo sau lưng Phong Linh Tiên Tử, hướng một lầu các đi tới.
Tòa thành nhỏ này tọa lạc trên một ngọn núi, kiến trúc thoạt nhìn vô cùng rải rác, không có quy hoạch, cũng không thành quy mô, giống như đám tu tiên giả tiện nay dựng lên để che mưa che gió vậy.
Phong Linh Tiên Tử thuận miệng hướng Tô Hạo giải thích: "Nơi này gọi là Thiên Phong Hội, là tiểu thành duy nhất trong vòng ngàn dặm, các tu sĩ có thể ở đây bán hoặc đổi tài liệu, đan được,.... tương đương với một ngôi chợ bình thường. Hôm nay Thiên Phong Hội này do Vọng Nguyệt Cốc chúng ta quản hạt, ở đây có một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh tọa trấn, tu sĩ bình thường tuyệt không dám ở đây gây sự. Chúng ta nếu như lưu lại ở đây, tuyệt đối an toàn."
Đường đi cũng không tính là náo nhiệt, nhưng mà người đến người đi, người ăn mặc mộc mạc vẫn chiếm đại đa số, nhìn thấy hai người Tô Hạo cùng Phong Linh Tiên Tử, đều vô thức vòng qua một bên mà đi.
Tô Hạo cũng rất nhanh phát hiện điểm dị thường trong đó.
Tô Hạo ngạc nhiên nói:" Sư tôn, những người này đều là người bình thường sao?"
Phong Linh Tiên Tử gật đầu nói: "Không sai, cụ thể ra sao ta cũng không biết, nghe nói trước đây được tu sĩ từ các châu khác đưa tới làm việc, thời gian dài về sau, liền tạo thành một trấn nhỏ tự phát, tổng thể đối với tu sĩ chúng ta còn rất e ngại đấy!"
Tô Hạo thầm nói: "Đây không phải là nộ lệ do tu sĩ nuôi thả sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận