Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 457: Phong Ngọc Linh (2)

Theo cuộc chiến không ngừng diễn ra, đài chủ đổi qua đổi lại nhiều lần, Tô Hạo rất nhanh tổng kết ra tiêu chuẩn tham khảo thực lực của tu sĩ Dẫn Khí Cảnh tầng bốn: Mọi người trên cơ bản đều là Dẫn Khí 'Kết Phủ', người nào bấm niệm pháp quyết nhanh, thuật pháp nhiều, Pháp Khí mạnh mẽ, thì liền có ưu thế.
Những đệ tử bình thường trên cơ bản đều lên đài qua rồi bị đánh bại. Đệ tử không tới tầng bốn càng không phải nói, bọn họ cũng không dám bước lên sân.
Trận đấu càng về sau càng có nhiều thứ đáng xem hơn, các loại Pháp Khí cùng Thuật Pháp thi nhau xuất hiện.
Có đệ tử trên thân mặc Pháp Khí phòng ngự, đối mắt với công kích không thèm quan tâm, đứng bất động, điên cùng dùng 'Phong Đạn' công phá, cũng có đệ tử hai tay trang bị Pháp Khí, rượt theo đối thủ mà đánh.
Đương nhiên, mấy thứ Pháp Khi như kiếm, thương được rất nhiều tu sĩ hoan nghênh, trọng điểm là soái! Dễ hấp dẫn ánh mắt phái nữ.
Sau khi đào thải được ba mươi người, có một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi lên đài, nàng hình thể ưu mỹ cân đối, nhẹ nhàng nhảy lên, liền rơi vào chính giữa lôi đài, đứng đối diện với nam đệ tử vừa giành lấy chiến thắng.
Thiếu nữ nay mang một bộ đồ màu trắng, mái tóc xinh đẹp, tóc được bện thành bối, quấn trên đầu, dùng một sợi dây cột lại, một vài sợi tóc tinh nghịch vươn ra, lắc lư trong gió. Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp như được vẽ ra, nàng cười lên khiến đám mây sau lưng cũng phải rung động.
Nàng nhảy lên, lại vững vàng rơi xuống đất, soái khí mười phần, nhưng dưới gương mặt xinh đẹp này, liền hiện lên nét thiên kiều bá mị.
"Xôn xao !"
Thiếu nữ này vừa lên đài, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, dưới đài ầm ĩ không thôi, tất cả mọi người nhịn không được bước lên vài bước, trừng to mắt mà nhìn.
"Ai vậy? Không nghĩ tới trong mạch chúng ta lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy!"
"Người này cũng không biết? Đây là Phong Ngọc Nhi, đệ tử của sư thúc tổ Phong Thiên Diệp, bối phận so với chúng ta còn lớn hơn mấy thế hệ!"
"Nghe kể thời điểm Phong Ngọc Nhi nhập môn, sư thúc tổ Phong Thiên Diệp gần trăm năm không thu đệ tử lại đến đem nàng đoạt đi."
"Đáng tiếc ta đã có đạo lữ, nếu không sẽ cho Phong Ngọc Nhi cơ hội kết thành đạo lữ với ta."
Sau đó người này bị một cô gái dắt lỗ tai kéo đi.
Có một số người lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ này, liền bị vẻ xinh đẹp của nàng chấn nhiếp, không khỏi cảm thán: Mỗi ngày chỉ biết khổ luyện, vậy mà không biết trong tiên môn còn có tuyệt thế mỹ nữ bực này, nếu biết, phải thường xuyên quay về tiên môn nhìn xem."
Trong lúc nhất thời, vô luận là nam nữ già trẻ, tâm ma đều bộc phát.
Đến cả Tô Hạo gặp nhiều mỹ nữ cũng phải trợn to hai mắt, thầm nói: "Gương mặt này nếu như có thể lấy vào hình mẫu sửa chữa, vậy có rất nhiều thiếu nữ táng gia bại sản muốn mua a!"
Vì vậy Tô Hạo nổi lên tâm tư, nói thầm: "Nếu như có cơ hội, phải lấy mẫu gien của nàng mới được!"
Tô Hạo giương mắt quét qua, phát hiện tất cả mọi người đều 'thừa dịp xung quanh không ai chú ý' trừng to mắt nhìn thêm vài lần.
Gương mặt hình tròn của Phong Linh Tiên Tử hiện lên nét ngây ngốc, khóe miệng của Phong Nhan thì nhếch lên, nước miếng sắp chảy ra, trong miệng lẩm bẩm nói: "Thật đáng yêu đáng yêu ! đây là tiểu tiên nữ gì đây! Thật muốn ôm một cái quá đi mà!"
Nàng muốn ôm cô gái kia vào ngực hung hăng xoa nắn một phen, hơn nữa còn nói ra, khiến đối tượng nàng thầm thương thầm mến Phong Hoa ở bên cạnh nghe được.
Phong Hoa nghe xong, nhịn không được thu hồi ánh mắt, lườm sư muội mình, mặt hiện lên nét bất đắc dĩ.
Mà Phong Thành thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, càng nhìn càng ngây dại, nhìn không chớp mắt, giống như nhìn thiếu một giây hắn liền lỗ vốn vậy.
Ở trên đài, thiếu nữ chắp tay thi lễ sau đó nói: "Tại hạ Phong Ngọc Nhi, trước tới khiêu chiến, nếu có chỗ đắc tội, mong sư huynh rộng rãi bỏ qua!"
Thanh âm thanh úy như chim, khiến người nghe cảm thấy êm dịu.
Kỳ thật cũng không có êm tai như vậy, chỉ là dưới sự gia trì của vẻ đẹp, tất cả mọi người mới cảm thấy dễ nghe. Có một gương mặt ưa nhìn, thậm chí có thể kéo theo nền kinh tế phát triển...
Nam tử đối diện Phong Ngọc Nhi tim đập chân run, trong lúc nhất thời Linh Lực bất ổn, hắn không khỏi than: "Đã xong, lòng ta cứ như vậy thì nhận thua thôi!"
Nhìn Phong Ngọc Nhi trước mặt, hắn không cách nào động thủ được, trực tiếp quay người bước xuống lôi đài nhận thua!
Vấn đề đã đến, người nào có thể ác tâm như vậy, xuống tay với một nữ tử xinh đẹp được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận