Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 420: Á Sơn Cực Khổ (2)

Tô Hạo yên lặng gật đầu: "Ý của sư tôn là, sóng linh khí này có nguồn phát, Vọng Nguyện Cốc ở ngay trong điểm phát sóng, vì vậy sóng Linh Khí mãnh liệt, mà ở địa phương khác, sóng Linh Khí vô cùng yếu ớt."
Phong Thành: "Bọn họ đang nói gì vậy? Vì sao ta lại nghe không hiểu."
Sau khi Phong Linh đem tiến độ của Phong Úy thăm dò rõ ràng, mới chuyển mắt qua nhìn Phong Thành, nàng thầm nói: "Tên Phong Thành này, cũng không tệ lắm! Là bộ dạng bình thường! Làm ta cảm thấy vui mừng a!"
Lại nhìn hướng Tô Hạo: "Kẻ này vì tu tiên mà sinh ra, theo lời hắn nói, hắn đã chiếu xong tâm, tâm tư thông thấu, tuyệt đối là một khối bảo ngọc. May mắn kẻ này vào Vân Trung Vọng Nguyện Cốc ta, nếu bị tông môn khác đào đi... Hí! Không được , ta cần phải báo cáo sư tôn tình huống của Phong Úy!"
Phong Linh liền có quyết đoán, không hề nghĩ nhiều, nén nội tâm lại chỉ điểm Phong Thành cùng Phong Úy tu luyện xong, sau đó vội vã rời đi, chỉ lưu lại câu nói: "Bảy ngày sau, ở chỗ này!"
Tô Hạo đứng dậy nhảy xuống, Phong Thành hâm mộ không thôi, sau đó săn tay áo chậm chạp bò xuống.
Tô Hạo trở lại phòng của mình, lập tức ngồi xếp bằng Nhập Định, tu luyện Vân Trung Nguyệt Tâm Pháp.
Hai tiếng sau, Tô Hạo mở mắt, lẩm bẩm nói: "Tuy rằng sư tôn nói Vân Trung Nguyệt Tâm Pháp là tâm pháp thượng đẳng trong tu tiên giới, tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng đối với ta mà nói, có chút chậm, muốn tiến vào giai đoạn tu hành tiếp theo, ít nhất còn cần một tháng."
Nếu tu hành trên nhục thể, Tô Hạo có biện pháp để đẩy nhanh tốc độ, nhưng mà về phương diện tinh thần, quả thật hắn không dám làm xằng bậy!
"Một tháng thì một tháng, từ từ sẽ thành!"
Loại tu hành tinh thần này, một ngày cần bốn tiếng, luyện nhiều liền có hại.
Sau khi tu hành tinh thần chấm dứt, Tô Hạo cầm lấy lệnh bài mà Phong Linh Tiên Tử đưa cho, đi đến tàng thư các của Vọng Nguyện Cốc, bên trong có rất nhiều loại sách hỗn tạp như, truyện ký Tư mã tu tiên, tuy rằng đây là một quyển ký, niên kỷ lại có chút lâu đời, nhưng đối với Tô Hạo vẫn có chút tác dụng.
Đọc hết sách, nhớ tới mình còn chưa ăn bữa tối, bụng lúc này cũng phản kháng, làm hắn không khỏi nhớ tới Á Sơn.
Nghĩ đến, ý thức Tô Hạo liền tiến vào quả cầu không gian, điều tra ý thức Á Sơn, xem tình hình gần đây của Á Sơn.
Tô Hạo vốn cho rằng Á Sơn thế nào cũng là một gã nghiên cứu viên tài giỏi, là thanh niên có tư duy, cộng thêm huyết khí võ giả, tuyệt đối sẽ phong sinh thủy khởi.
Ai ngờ hắn thảm không thôi, quả thật làm cho Tô Hạo không dám coi tiếp.
Sau khi Á Sơn chạy ra ngoài, liền bắt đầu cuộc sống hoang dã, thân làm đầu bếp, nhưng hắn cũng không biết phân biệt nguyên liệu nấu ăn, mấy lần không biết ăn nhầm thứ quỷ quái gì, thiếu chút nữa bị độc chết, nằm thảm một chỗ hai ngày mới dậy được, thời điểm suy yếu lại gặp phải dã thú đi kiếm ăn, mấy lần gặp hiểm tử nhưng vẫn còn sống.
Giày vò gần một tháng, Á Sơn rốt cuộc đi tới một tòa thành thị, toàn thân rách tung tóe, như tên ăn mày, đến cả cửa thành cũng không vào được, vì vậy Á Sơn đến bên bờ hồ tắm rửa, đem tóc dài cắt lại, sau đó không biết từ đâu ăn trộm được một bộ quần áo cực lớn , đem mình quấn lại, trà trộn đi vào trong thành.
Hắn gặp chuyện bất bình liền rống một tiếng, Á Sơn dù sao cũng là một con người trọng nghĩa, không quen nhìn chuyện ngứa mắt, không có Duy lão đại bên cạnh, hắn liền đi lên quản, nhưng quản quá nhiều, liền chọc đến người khác, sau đó Á Sơn bị người ta đuổi giết, chạy ra khỏi thành, lại lang thang đi đến thành khác.
Lần này hắn thu mình lại rồi, ý định an ổn rồi tính tiếp, đợi bản thân trổ mã lớn lên, sau đó hắn muốn lợi dùng vào tri thức của mình, vì mình sáng tạo tài phú, mua nhà mua đất, rồi tính tiếp sau.
Á Sơn lấy ra kỹ thuật chế xà phòng kiếm tiền, nhưng bị bang phái địa phương ngứa mắt, phái ra cao thủ đuổi giết, muốn giết hắn để lấy kỹ thuật...
Lúc này Á Sơn mang một cái đầu trọc, toàn thân bẩn thỉu không thôi, đang ở trong một ngôi miếu đổ nát nướng đồ, một bên vừa ăn vừa than thở: "Á Sơn ta học phú năm xe, đường đường là một nhân tài kỹ thuật. Là cha của Tiểu Tinh Linh, vậy mà lưu lạc đến mức này... Những người này lại mê tín cực đoan đến cực điểm, ta nói thế giới hình cầu, trôi nổi trên vũ trụ, xoay quanh mặt trời, vậy mà dám chửi ta điên, không tin cũng được, nhưng cũng đừng phóng hỏa nhà ta a.... Quả thật quá đáng đi mà... Đợi ta khôi phục lại thực lực, sẽ đem tri thức khoa học phổ cập đến thế giới này.":
Tô Hạo nghe đến đây liền nhịn không được nữa rồi, thông qua tù giam truyền âm cho Á Sơn: "Á Sơn! Ngươi bây giờ đang ở đâu?"
Toàn thân Á Sơn chấn động, hai mắt ứa ra nước mắt, gào khóc nói: "Duy lão đại ! Ta nhớ ngài muốn chết a..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận