Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 615: Vân Nguyệt Lục Mạch Vạn Lý Hành (1)

Lúc này Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc đã không giống với lúc trước.
Đại trận sương mù triệt để vận chuyển xung quanh dãi nói, sương mù nồng đậm bay cao lên, càng lên cao càng gần, cuối cùng hoá thành một cái nắp chụp xuống, đem toàn bộ Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc bao phủ vào bên trong, mà mấy người đệ tử như Tô Hạo, chính là con tôm trong nồi chờ nấu chín.
Trước đây ánh mặt trời còn có thể xuyên thấu qua đại trận chiếu lên thảm cỏ Vọng Nguyệt Cốc, nhưng hôm nay toàn bộ Vọng Nguyệt Cốc đều âm u, sương mù trên đỉnh đầu vừa ngăn được địch nhân ở bên ngoài, cũng cản đường rút lui của đệ tử bên trong.
Thẳng đến lúc này, tất cả mọi người mới hiểu được, đại chiến tới gần.
Chỉ một chút sơ suất, thân tử đạo tiêu.
Không chỉ như thế, thông đạo để nhập cốc cũng hoàn toàn bị phong bế lại, đảm bảo an toàn, đệ tử đã không còn cách nào tự do ra vào tiên môn.
Nói cách khác, lối thoát duy nhất, chính là đem toàn bộ kẻ địch bên ngoài, đánh lui mới được.
Tiểu đội bốn người Tô Hạo đóng giữ ở vị trí mạch mình, bầu không khí lúc này có chút khó hiểu.
Phong Linh Tiên Tử cười hì hì nói: "Phong Úy làm đội trưởng, trong lúc làm đội trưởng, chúng ta chỉ nghe lời ngươi!"
Sau đó quay đầu nhìn nam tử áo lam Phong Hoa nói: "Đúng không sư tôn."
Kỳ thật nàng rất lo lắng cho sư tôn nhà mình không chịu nổi loại đả kích này, đồng thời trong lòng hậm hực, nảy sinh bất mãn với Phong Úy.
'Bản thân là sư tổ, vì sao lại phải nghe lời đồ tôn?"
Phong Linh Tiên Tử tỏ vẻ nàng hiểu được cảm giác này, bởi vì nàng cũng từng nhiều lần suy nghĩ qua vấn đề này rồi, sau đó từ từ biến thành thói quen! Trong lòng dần dần trở nên thoải mái: "Được Phong Úy chỉ đạo, có gì mà khó chịu? Người khác muốn nhờ Phong Úy chỉ đạo nhưng tìm không được đấy!"
Phong Hoa cười khổ gật đầu: "Đương nhiên, hết thảy đều nghe theo lời của đội trưởng."
Đối với Tô Hạo chuyện này không sao cả, hắn đối với loại chuyện làm tiểu đội trưởng dẫn đầu cũng không hề hứng thú.
Có lẽ rất lâu trước kia, hắn từng ước muốn làm một 'Tướng quân bách chiến bách thắng, dẫn trăm vạn đại quân hùng bá khắp nơi' nhưng mà hiện tại hắn chỉ muốn thăm dò vũ trụ huyền bí, tập trung toàn bộ sức lực, đến khi nào có thể bay vào tinh không, vui chơi thoả thích, làm một lữ hành giả trong vũ trụ, sống tới vĩnh hằng!
Hắn không muốn, làm mấy chuyện linh tinh để quên đi mục đích ban đâu!
'Ta muốn sống vĩnh hằng, không phải chết đi rồi chờ đợi thức tỉnh!'.
Tô Hạo nói: "Không cần lằng nhằng như vậy, mục đích của tiểu đội chúng ta có hai cái, một là đem kẻ địch xâm nhập vào đây đánh tan, hai, là bao trụ tính mạng của mình, còn lại không cần quan tâm.'.
ra-đa Tô Hạo đảo qua, lúc này đã có thể cảm ứng được phản ứng Linh Lực mơ hồ trong sương mù, nhưng không cách nào cảm giác rõ ràng như trước kia.
'Đại Trận Bát Hoàn Hộ Sơn Mê Vụ' triển khai toàn lực, liền áp chế toàn bộ, chẳng phân biệt địch ta, trong phạm vi sương mù áp chế, dù là Linh Niệm của Tô Hạo, cũng nhận phải áp chế cực lớn, chỉ có thể mơ hồ cảm giác ở đâu có người, nhưng lại cảm giác không quá rõ ràng.
Vì vậy tu sĩ đối phương khỏi cần nghĩ cũng biết hiệu quả, tiến vào sương mù liền biến thành mù loà, phân không rõ hướng, đi loạn khắp nơi.
Mà đại trận Mê Vu cò có một công năng khác, có thể đem địch nhân vào trận, chia thành từng nhóm dẫn dắt đến từng mắt trận khác nhau, từ đó để đệ tử canh giữ từng mắt trận chặn giết địch.
Loại phương thức này có hai cách đánh, cách đầu tiên lấy trưởng lão làm chủ, ví dụ như muốn giảm quyết một tên tu sĩ Kim Đan, trưởng lão sẽ dẫn dắt thêm bốn gã tu sĩ Kim Đan tạo thành đội nhỏ để vây giết, lấy nhiều đánh ít.
Nếu không dùng cách trên, có thể chia địch nhân thành từng nhóm nhỏ, dẫn đến từng mắt trận khác nhau, sau đó để tu sĩ Nguyên Anh đóng giữ mắt trận đó, chống là kẻ địch xâm phạm...
Giống như Tô Hạo lúc này, vị trí của hắn là cố địch, nhiệm vụ của hắn là đem kẻ địch bị đại trận dẫn đến đây giết chết, không cần chạy nhả nhiều, cũng không cần lão ra cùng địch nhân liều mạng.
Nếu tiểu đội Tô Hạo bị thất bại, bị địch nhân giết chết, như vậy liền đóng cửa mắt trận của Tô Hạo lại, không dẫn tu sĩ tới đây.
Tổng kết lại mà nói, có trận pháp, chiếm ưu thế địa lợi.
Đây cũng là lý do vì sao Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc dám ở lại đây thủ.
Lời tuy nói thế, ưu thế chỉ là ưu thế, cũng không phải nói có ưu thế liền nhất định thắng, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của tu sĩ mới được.
Nếu kẻ đến là tu sĩ Nguyên Anh cường đại, bất kể là trưởng lão nào dẫn dắt, đệ tử Vọng Nguyệt Cốc cũng phải chết đi một đống lớn, tới cuối cùng vẫn chắp tay tặng người ta!
Vì vậy, hết thảy còn phải đánh thêm một trận.
Á Sơn, Phong Ngọc Nhi, Vân Thanh Bình đều được phân đến từng tổ khác nhau, Tô Hạo vì đảm bảo an toàn cho bọn họ, liền đưa mỗi người một viên địch vị thạch, có lẽ tại thời điểm mấu chốt, có thể cứu một mạng.
Dù sao nhân tài khoa học bồi dưỡng lâu như vậy, cũng không thể để bọn họ chết đi dễ dàng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận