Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 256: Cấp Độ A

Người hôm nay đến khảo thi hơi ít đi một chút, nhưng vẫn như cũ rất đông, đợi nửa tiếng, mới đến phiên Tô Hạo.
Không nghĩ tới vẫn là nữ nhân kia dắt vào, nàng cũng không có nghĩ tới, đứa trẻ này hôm nay lại tới.
Dù sao nàng đối với Tô Hạo cũng có đôi chút ấn tượng, chính là trên quần áo Tô Hạo vẫn là bộ đồ chuột bự đáng yêu kia?
Không quan trọng, quan trọng là.... nhân viên trụ sở hơi khác lạ nói: "Ngươi hôm qua không phải kiểm tra rồi sao?"
Tô Hạo nói: "Không sai!"
Nhân viên dẫn dắt nhịn không được nói: "Ta mỗi ngày phải tiếp đãi nhiều người như vậy, không rảnh chơi đùa với mấy đứa nhóc, nhanh đi ra ngoài!" Lúc này nàng có chút sắp bộc phát.
Tô Họa thầm nói phiền toái, cau mày lại trực tiếp dùng thực tế để phản kích: "Ta vừa nộp hai vạn, yêu cầu kiểm tra lại lần nữa!"
Nhân viên dẫn dắt vừa định nổi giận, nhưng vẫn cố nén lại, còn mang theo Tô Hạo đi vào trong, trong miệng nhịn không được bực tức nói: "Ta ghét nhất mất thể loại có tiền như các ngươi, có chút tiền lại liền xằng bậy! Không biết công tác chúng ta bận rộn vậy sao? Ngươi có biết hay không ngươi vô cùng đáng ghét! Không có thiên phú là không có thiên phú, còn kiểm tra lui kiểm tra tới làm gì? Các ngươi thì sướng rồi, chỉ có chúng ta khổ cực. Người bình thường chúng ta còn không tiếp, chỉ có mấy kẻ nhiều tiền như các ngươi là thích chơi đùa với chúng ta, bắt chúng ta phải thường xuyên tăng ca..."
Nhân viên dẫn dắt này miệng nói không ngừng, nàng biết tiểu hài tử ở một bên nghe không hiểu, nhưng nghe không hiểu cũng chả sao, nàng chỉ muốn phát tiết một phen.
Nhân viên trong phòng nghe nàng nói liên miên, vẻ mặt khó mà che giấu nổi vẻ chán ghét.
Cùng cộng sự với người như vậy, thật là một loại tra tấn, mỗi ngày nghe đối phương lảm nhảm, tâm tính thoáng tốt một tí liền trở nên tồi tệ.
Loại tra tấn kiểu tinh thần này, lúc nào cũng khiến người khác đau đầu a!
Nhưng không có người nào nói gì cả, mà nên làm gì thì làm cái đấy. Mọi người đều biết, nữ nhân này không phải thích là trêu chọc, nên để nàng một mình nói chuyện.
Tô Hạo lý giải, nhưng cũng không có nghĩa là hắn nhẫn nại, nghe lời nói liên miên vào trong lỗ tai, hắn liền hướng về nhân viên dẫn dắt, nghiêm túc nói: "Ngậm cái miệng lại cho lão tử, nói thêm câu nữa, không có cháo mà ăn đâu!"
Người nào làm việc mà chả không mệt?
Ai mà không cố vì sinh hoạt cuộc sống?
Tại vì sao ta phải nghe ngươi phàn nàn?
Nữ nhân nghe xong ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn đứa nhóc chỉ cao tới eo nàng.
Chính là một đứa nhóc, còn không phải triệu hoán sư, cũng dám nói nàng câm miệng?
Nàng những ngày này chịu khá nhiều ủy khuất, liền bạo phát, đem Tô Hạo ném qua một chỗ, lớn tiếng nói: "Đừng tưởng rằng ngươi nhỏ là lão nương nể tình, cút đi, tiểu súc sinh không có thiên phú!"
Tô Hạo trực tiếp nhảy lên, đấm một quyền vào miệng nữ sinh, đem nàng đánh ngã xuống đất, miệng tràn đầy máu tươi!
Lần này khiến nàng ta trực tiếp ngây ngẩn cả người!
Nhân viên đứng trong phòng cũng sợ ngây người!
Ngay sau đó trên mặt liền hiện lên nét hả hê, cả đám đều cố nhịn cười xuống, không để mình thất thố.
Không có ai đi quan tâm vì sao Tô Hạo vóc dáng nhỏ như vậy, lại có thể đấm ngã một người trưởng thành.
Bởi vì quyền này đánh thẳng vào lòng bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy dễ chịu thoải mái, thiếu chút nữa nhảy lên vỗ tay, nói: "Đáng đánh!"
Tô Hạo nhặt tờ khai của mình trên mặt đất, không cần người cầm tay, đi vào ngồi lên trên ghế, đưa tờ khai cho nhân viên ghi chép.
Nhân viên ghi chép hớn hở tiếp nhận tờ khai, cho Tô Hạo một ngón tay cái.
Tiểu hài tử này vậy mà dám làm chuyện bọn hắn không dám làm.
Đột lên đầu Tô Hạo cái nón bảo hiểm, bắt đầu kiểm tra.
Mà nhân viên dẫn dắt lúc này mới phản ứng lại chuyện gì, đang tính nổi bão lên, liền có hai đồng nghiệp tới ngăn lại, an ủi: "Chỉ là một đứa bé, tức giận làm gì? Tiều hải tử chưa hiểu chuyện! Được rồi, được rồi!"
Mà Tô Hạo lúc này cũng đem nàng ném ra sau đầu.
Tầm mắt của hắn lần nữa sáng lên.
Những sợi tơ lại bắt đầu vặn vẹo, nhưng không giống lần đầu tiên Tô Hạo nhìn thấy, lần này hắn thấy một đoạn đường cong lộn xộn.
Những đường cong này đập vào mắt hắn, dưới tác dụng của đại não, vậy mà hội tụ lại với nhau, hình thành một đồ án không gian tuần hoàn vô hạn, theo đường cong chuyển động, đồ án không gian này chậm rãi vỡ ra, liền thông một không gian khác, song lại hợp nhất với nhau, cứ như thể lưu chuyển.
Rất nhanh khảo thi liền kết thúc!
Mũ bảo hiểm tự động tháo xuống, Tô Hạo nhìn về phía nhân viên khảo thí.
Mà vẻ mặt của nhân viên lúc này tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Kết quả khảo thí làm cho nhân viên ghi chép không thể tin được.
Vừa rồi hắn cũng kiểm tra kết quả số liệu lần đầu tiên của Tô Hạo, kết quả 'Bình Thường', mà khảo thí lần này, liền trực tiếp biến thành "Cấp A".
Đây là tình huống gì? Không phải lỗi máy tính chứ!
Nhân viên trong phòng lúc này bối rối không thôi, phát hiện tiểu hài tử đang kỳ quái nhìn mình, liền chỉ vào một cái ghế khác, ý bảo hắn ngồi lên.
Tô Hạo gật đầu tỏ vẻ minh bạch, đứng dậy đi xuống chỗ kiểm tra thứ hai ngồi xuống.
Lần nữa đội lên mũ bảo hiểm.
Mà nhân viên công tác cũng chăm chú nhìn lên đồng hồ đo số liệu.
Rất nhanh, Trong mắt Tô Hạo lần nữa xuất hiện khối lập phương quy tắc, nó bắt đầu vặn vẹo biến hóa, nhưng biến hóa lần này, ở trong mắt Tô Hạo, không còn theo quy luật vặn vẹo nữa, mà biến thành không gian uốn lượn, hết sức thần kỳ.
Đến tận đây, Tô Hạo mới hiểu được thế nào là thiên phú triệu hoán sư.
Loại phương thức kiểm tra này, vừa ngắn gọn vừa tinh chuẩn.
Người bình thường không có thiên phú nhìn mấy thứ này, giống như xem đống cứt vậy, đầu óc toàn là bột nhão, người có thiên phú, xem cái này, có thể nhìn ra phong cảnh khác.
Mũ giáp bỏ xuống.
Nhân viên ghi chép tuy rằng khó tin, nhưng vẫn làm tốt công tác của mình, hướng Tô Hạo báo tin vui: "Chúng mừng Bạch Cảnh Trung, ngươi đạt được thiên phú cấp độ A!"
Sau đó một con dấu đỏ thẳm, hung hăng gõ lên tờ khai "Cấp độ A cộng".
Thanh âm cực lớn, toàn bộ người đang khảo thi cũng nghe được.
Tô Hạo nhìn nhân viên ghi chép liền thuận mắt hơn nhiều, làm cho hắn hiểu được người ở đây cũng không tệ như vậy.
Vô luận thế nào, ở trong công việc, phải làm tốt công tác của mình.
Không giống như nhân viên dẫn dắt vừa rồi, hơi chút mệt mỏi, liền tựa như cả thế giới này có lỗi với nàng.
Bất quá, người như vậy ở đâu cũng có, ngoài trừ chịu đựng, còn làm thế nào?
Cũng may, Tô Hạo có sức mạnh, loại chuyện nhỏ nhặt này, hắn lười cân nhắc thỏa hiệp, nhìn không thoải mái, một quyền đánh xuống.
Mà lúc này nhân viên dẫn dắt cũng nghe đồng nghiệp nói ra, lần nữa ngu người đứng tại chỗ.
Nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kêu gào 'không có khả năng', cũng may bên cạnh đồng nghiệp có người tay chân mắt lẹ, liền bịp lại miệng mỏng của nàng!
Rất nhanh, toàn bộ đại sảnh vang lên thanh âm điện tử: "Chúc mừng Bạch Cảnh Trung, đạt được thiên phú triệu hoán sư Cấp A trở lên."
"Oanh !"
Đại sảnh kiểm tra thiên phú liền náo nhiệt hẳn lên, như một buổi hòa nhạc vậy.
Nghe thấy thông báo của bảng điện tử, tất cả mọi người tỏ ra không thể tin được.
"Ta không nghe lầm chứ? Cấp độ A trở lên?"
"Không sai, ta cũng nghe là cấp độ A.!."
"Đây là người thứ ba đạt cấp độ A của thành phố chúng ta phải không?"
"Lại một thiên tài nữa ra đời!"
Mà người kinh hãi nhất, phải nói đến Bạch Uyển Nhi Bạch đại tỷ đang chờ ở cửa hông rồi!
Nàng nhịn không được, kéo người bên cạnh, hỏi: "Vừa rồi người ta nói Bạch Cảnh Trung đạt cấp độ A trở lên phải không?"
Người nọ trả lời: "Có lẽ không sai!"
Bạch đại tỷ lập tức chạy tới cửa chính, chỉ thấy trên mặt Tô Hạo hiện ra nụ cười nhạt, từ trong cửa chính bước ra, hướng phía nàng giơ lên tờ khai.
Bạch đại tỷ giống như nằm mơ, lẩm bẩm nói: "Lừa đảo đi..."
Nhưng nhận lấy bản khai trong tay Tô Hạo, nhìn thấy con đấu đỏ ở phần cấp độ A, Bạch đại tỷ biết rõ, đây là sự thật!
Tiểu tử Bạch Cảnh Trung lúc này lộ ra vẻ tự cao tự đại, vậy mà hướng về phía nàng khoát tay một cái, nói: "Bạch đại tỷ, vậy ba vạn tệ là của ngươi rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận