Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 905: Sống Không Gặp Thời

Tô Hạo ở trong phòng thí nghiệm của mình nghiên cứu, từng bước hoàn thành kế hoạch đặt ra lúc trước.
Tuy rằng chậm chạp, nhưng mỗi ngày đều có bước phát triển mới, mỗi ngày đều có tiến bộ, đây chính là niềm vui của Tô Hạo, đây chính là lý do khiến hắn có thể quanh năm ở trong phòng thí nghiệm không có ánh mặt trời, cũng là nguyên nhân khiến hắn không biết mệt.
Chỉ cần là người, tiến bộ luôn là việc khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
Về phần ngoại giới xảy ra chuyện gì, Tô Hạo cũng không thèm chú ý tới, bởi vì giai đoạn này của hắn, không nhất định cần học tập người khác, rất khó có người có thể giúp đỡ hắn.
Hôm nay, Á Sơn ở trong nhóm chat gửi lên tin nhắn: "Duy lão đại, hai tên tiểu tử A Tinh và A Vọng muốn kết hôn, mời chúng ta tới tham gia hôn lễ của bọn họ, cũng xin ngài làm nhân chứng cho lễ kết hôn."
Tô Hạo sững người: "Hai tên tiểu tử kia muốn kết hôn? Là Tiểu Đường không rõ quan hệ với bọn họ? Sẽ không phải hai người đồng thời đem Tiểu Đường cưới đi..."
Phong Thành cũng nói: "Cái gì? Lần trước tới Nhạc Tiêu Cung còn chơi vui vẻ đấy, sao lại nhảy cái kết hôn rồi?"
Á Sơn phát ra một icon cười hèn mọn: "Đương nhiên không phải, hai người bọn họ không ai lấy tiểu Đường, mà là vào hai năm trước thời điểm ra ngoài làm nhiệm vụ, cấu kết với một tiểu đội mỹ nữ, nghe nói A Tinh và A Vọng phân biệt làm cho đội trưởng cùng thành viên to bụng, bất đắc dĩ phải kết hôn!"
Phong Thành: "Ài, từ nay về sau hồng trần thiếu đi hai lãng tử, thật đáng buồn, đáng tiếc!"
Tô Hạo nói: "Lúc nào?"
Á Sơn: "Nói ra thì khá vội, một tháng sau, bất quá A Tinh và A Vọng muốn gặp mặt chúng ta vào ngày mai, chỗ cũ."
Tô Hạo: "Được, ngài mai gặp lại."
...
Ngày hôm sau, trong quán rượu nhỏ trấn Hoài Thuỷ, tám người ngồi xuống, cộng thêm một con chó to lớn.
Ba người Tô Hạo, A Tinh cùng A Vọng với hai vị hôn thê của mình là bốn người, cùng với đồng đội của nàng.
A Tinh trước giới thiệu một vòng, vị hôn thê của hắn là Tiểu Không, thoạt nhìn khá phóng khoáng, là một nữ trung hào kiệt.
Vị hôn thể của A Vọng gọi là Thanh Thanh, khuôn mặt dịu dàng nhu hoà.
Còn người còn lại là một nữ tử có tướng mạo vô cùng đáng yêu, tên là Tiểu Địch.
Tiểu Địch thoạt nhìn có chút phẫn uất, không nghĩ tới lần trước vô tình gặp mặt, vậy mà để cho A Tinh A Vong đem hai đồng đội bản thân câu dẫn đi!
Mấu chốt là, nàng còn chưa có đối tượng!
Quan trọng nhất, vì sao bọn họ thông đồng với đồng đội của nàng, mà không thông đồng với nàng?
Nếu một trong hai người A Tinh hay A Vọng câu dẫn nàng, nàng cũng sẽ đồng ý đi? ?
Đúng là hai tên cặn bã!
Bất quá, nàng một bên phẫn uất, một bên nhìn ba người Tô Hạo, hai mắt sáng lên!
Có lẽ, mùa xuân của nàng tới rồi? Có lẽ không bị A Tinh và A Vọng quyến rũ, là một chuyện tốt?
Đây chính là ba người còn lại trong tiểu đội truyền thuyết Hạnh Vân Tinh, thần bí khó lường nhất? Quả nhiên được xưng là ngũ đại soái ca, ba người đồng đội của A Tinh và A Vọng thoạt nhìn rất anh tuấn đấy!
Nếu vậy trong đầu lại xuất hiện vấn đề, nên chọn người nào?
Phong Thành sớm đã là người lão luyện trong vườn hoa, nhìn ánh mắt Tiểu Địch, lập tức đoán được ý tưởng của Tiểu Địch, tiện tay nhắn trong nhóm:" Hai vị đại lão, ngồi bên cạnh ta là Tiểu Địch, tựa hồ đối với ba người chúng ta đều có tình ý! Tiểu cô nương thoạt nhìn đáng yêu thanh thuần, không nghĩ tới khẩu vị lại lớn như vậy!"
Tô Hạo cùng Á Sơn đều nhất thời cạn lời.
Á Sơn: "Nếu ngươi thích, vậy cũng kết hôn luôn đi!"
Phong Thành lập tức gửi tới icon sợ hãi: "Kết hôn? Không thể nào!"
Mọi người nói chuyện phiếm với nhau, A Tinh và A Vọng thẳng thắn nói ra nguyên nhân kết hôn: "Hai năm qua thế giới thay đổi quá nhiều, Nguyên Pháp Sư chúng ta không có việc gì làm, bị thời đại vứt bỏ, hiện tại cũng không có gì làm, Nguyên Pháp Sư thời đại cũ, đều là người rảnh rỗi, nên mới đi tạo người..."
Sau đó lưng hắn liền bị véo một cái, nhịn không được hít một hơi lãnh khí.
A Vọng nói: "Ta ngược lại đối với chuyện này cảm thấy khá mừng rỡ, ít nhất, mọi người không cần sợ hãi đang sinh hoạt lại bộc phát tai họa. Nói thật, từ khi tai họa biến mất, ta cảm thấy trong lòng bình yên không thôi.
Đây là một điều ta chưa cảm nhận qua, cảm giác vô cùng an toàn, loại cảm giác này so với chuyện cầm Nguyên Châu trong tay còn tốt hơn.
Cũng bởi vì như thế, ta mới nguyện ý cùng Thanh Thanh kết hôn sinh con."
Đám người A Tinh cũng chấp nhận hiện tại, bất quá vẫn trêu ghẹo nói" Còn tưởng ngươi sắp sinh con nên mới kết hôn đấy, ha ha !"
Á Sơn hắc hắc nói: "Xem ra, tất cả mọi người đều thích cuộc sống yên tĩnh này! Tai họa biến mất nói không chừng là chuyện tốt."
Á Sơn thì không giống với người khác, Duy lão đại thích gì, hắn liền thích đấy.
Phong Thành đương nhiên nói: "Đó là đương nhiên, bây giờ ai nấy đều có thể làm chuyện mà mình ưa thích đi?"
A Vọng nhún vai: "Cũng may ta không thích giải quyết tai họa, khả năng A Tinh hơi khó chịu một chút."
A Tinh lắc đầu nói: "Cũng không phải, con của ta có thể trưởng thành trong một hoàn cảnh bình an, cũng không cần lo lắng phụ thân mẫu thân ra ngoài xử lý tai họa không còn trở về nữa, chuyện này đối với ta cao hứng còn không kịp."
Cha mẹ A Tinh và A Vọng đều mất khi hai người còn rất nhỏ, chết bởi vì xử lý tai họa, bọn hắn đối với chuyện này tràn đầy cảm xúc.
Ngoài trừ những người cá biệt nắm giữ lực lượng thích mạo hiểm ra, thì có lẽ, đại đa số người thích sinh hoạt an toàn đi!
Một tháng sau, hôn lễ của A Tinh và A Vọng đúng hạn cử hành, Tô Hạo với tư cách chứng hôn, gửi lời chúc phúc tới cho hai người.
Đây là giai đoạn cuộc sống mới của A Tinh và A Vọng.
Tiếc nuối chính là, Tiểu Địch cũng không câu dẫn được ai trong nhóm ba người Tô Hạo.
Đến cả Phong Thành cũng tránh nàng còn không kịp, sao có thể cùng nàng kết hôn chứ, nhân sinh của Phong Thành kính dâng cho Duy lão đại, không có khả năng chuyển đi, định trước không cho nàng được cuộc sống mà mình mong muốn.
Thời gian trôi qua thêm hai năm, 'Nguyên' trong không khí càng ngày càng nhiều, hiệp hội Nguyên Pháp Sư đem 'Pháp Minh Tưởng' tiến hành đơn giản hoá nhiều lần, sau đó từng bước đưa xuống đội ngũ Nguyên Pháp Sư.
Từ nay về sau, nổi lên phong trào tu luyện, đám người Nguyên Pháp Sư biến mất, thay vào đó là thời đại của Ma Pháp Sư.
Hiệp hội Nguyên Pháp Sư ở trên các đại thành thị trên thế giới thành lập 'Học Viện Pháp Sư', chuyên môn chịu trách nhiệm bồi dưỡng hậu bị Ma Pháp Sư.
Pháp Sư mới, dần bước thay thế thời đại.
Trong đó cũng có nhiều chuyện xảy ra, ví dụ như rất nhiều người không học được cách Minh Tưởng, tuyên bố rời khỏi hiệp hội Pháp Sư, tuyên bố sẽ xây dựng lại Nguyên Pháp Sư.
Lại có tổ chức tụ tập nhân thủ chạy vào Hiệp hội Pháp Sư đánh cắp Nguyên Châu dự trữ, nhưng không được bao lâu liền bị Quang Diệu Hội cùng hiệp hội liên hợp tiêu diệt.
Đương nhiên, theo thời gian trôi qua, tất cả phương pháp tu luyện ở trong hiệp hội , cũng dần dần được lưu truyền, bị càng nhiều người biết.
Đến lúc này, diện mạo thế giới, cũng thay đổi cực lớn.
Đồng thời, theo Quang Diệu Hội thành lập trường học, khoa học kỹ thuật năng lượng điện cũng được phát triển, dần dần kết với khoa học kỹ thuật Nguyên lực, tạo thành diện mạo mới.
Mà Tô Hạo cũng tuân thủ hiệp định ký kết lúc trước với hiệp hội, đem những tư liệu nghiên cứu về Nguyên, bỏ đi phần hạch tâm, cũng đơn giản hoá lại, cùng hiệp hội cộng hưởng.
Sở dĩ đơn giản hoá, cũng không phải Tô Hạo muốn giấu nghề, mà là do đám người ở hiệp hội đọc không hiểu!
Đồng thời, hắn cũng đem cách phong ấn tai họa nói cho Hoà Pháp Sư, để hắn quyết định, tiếp tục duy trì hiện trạng hay giải trừ phong ấn, khôi phục lại nguyên dạng.
Dù sao, dưới tình huống không liên quan đến chuyên nghiên cứu của hắn, hắn rất ít khi áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác.
Sống càng ngày càng lâu, lại trải qua nhiều chuyện, dục vọng khống chế hết thảy của hắn cũng phai nhạt đi.
Cần gì phải đem suy nghĩ của mình, áp đặt lên thân người khác? Thứ bản thân thấy là bánh ngọt, đối với đối phương chỉ là độc dược.
Chuyện hắn cho là đúng, có lẽ người khác căn bản sẽ không thích, không để ý.
Mọi việc không thể ép buộc, nếu nhận thức lý niệm của nhau, có thể kết giao, không hợp, vậy có thể rời đi.
Theo thời gian trôi qua, Tô Hạo càng có thể cảm nhận được, thứ mà bản thân coi trọng, cũng không nhiều lắm!
Hoà Pháp Sư xem hết tư liệu Tô Hạo giao cho, yên lặng suy tư trong thư phòng của mình hai ngày, mới miễn cưỡng tiếp thu được kiến thức khổng lồ.
Gương mặt già nua của hắn hiện lên vẻ rung động khó giấu: "Hoá ra, thế giới này là như vậy!"
"Cổ Duy.."
Hắn căn bản không biết nên đánh giá người này thế nào!
"Ta già rồi! Vì sao không cho ta gặp hắn lúc còn trẻ? Khiến ta tràn đầy tiếc nuối! Nếu có thể gặp nhau sớm hai mươi năm, ta nhất định sẽ bái Cổ Duy làm sư phụ, đi theo hắn học tập, cùng thăm dò bí mật về thế giới này!"
"Thật tiếc nuối!"
"Ma Pháp Sư... Cứ như vậy đi! Thế giới này không có tai họa, không phải điều mà 'Hoà' theo đuổi suốt ngàn năm sao? Bất quá, còn có một việc, còn phải xin Cổ Duy đem phương pháp vận hành cùng duy trì vệ tinh truyền lại."
"Tương lai trăm vạn năm sau, ý nghĩa tồn tại của hiệp hội Pháp Sư: Bảo vệ cùng vận hành phong ấn tai họa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận