Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 207: Chuyện Xưa

Tô Hạo biến thân thành Mệnh Tử, một thân giáp kim cương xuất hiện, bên trên còn khắc ấn vô số phù văn, hai cánh sau lưng xuất hiện, dưới chân bạo phát, đột nhiên bay lên không trung, hướng phía An Lương thành bay tới.
Mặc kệ Hung Tử bây giờ còn ở An Lương thành hay không, chỉ cần nhắm hướng An Lương bay tới, tổng thể vẫn có thể gặp phải.
Tô Hạo sở dĩ vội vàng tiêu diệt Hung Tử như vậy, bởi vì có hai nguyên nhân.
Đầu tiên là bởi vì mục tiêu đối phương nhắm vào là dị nhân, mà Tô Hạo trước mắt cũng là dị nhân, theo thời gian trôi qua, hai người cũng phải đánh nhau một trận.
Hơn nữa Tô Hạo cũng không phải loại người thích cất giấu sự tình trong người, có vấn đề thì trực tiếp đi giải quyết, không đem sự tình giải quyết, trong lòng sẽ cảm thấy có chút thấp thoảng, phải đem chuyện làm xong, hắn mới có thể ngủ ngon giấc.
Nếu như tương lai đã phải đánh một trận, thì vì sao không gặp đối phương xử lý luôn cho xong? Đem phiền toái xảy ra ở trong tương lai, trực tiếp diệt sạch ngay tại bây giờ, sau đó thì Tô Hạo có thể tập trung làm chuyện của mình, không cần lo lắng khi nào đối phương sẽ đến.
Nếu muốn đợi thời cơ chín muồi, sách lược vẹn toàn thì không biết phải đến khi nào, hơn nữa, chuyện kéo càng lâu thì càng bất ổn.
Thứ hai là Hùng Tử hình như nắm giữ một loại năng lực có thể giết người vô hình, sau khi bị mất hai chân bởi 'Suy Bại' của Mệnh Tử - Tu, Tô Hạo không chắc là Hung Tử có nắm giữ một loại năng lực tương tự vậy không, Hùng Tử đối với Tô Hạo mà nói, uy hiếp rất lớn.
Uy hiếp này cũng không phải là Tô Hạo không đánh lại đối phương, mà song phương đều có năng lực giết đối phương im hơi lặng tiếng, mấu chốt là xem ai chủ động ra tay trước.
Nếu để cho Hùng Tử Lục trà trộn vào trong thành, nắm giữ quyền chủ động, phát động năng lực vào người Tô Hạo, thì Tô Hạo cũng không chắc bản thân có thể chống đỡ được, nếu chống đỡ không nổi, tỉ lệ tử vong khá cao.
Mặt khác, nếu để Tô Hạo chủ động ra tay, thì như vậy phần thắng của Tô Hạo rất lớn, bởi vì hắn có rất nhiều phương pháp để giết Hùng Tử.
Tổng kết lại mà nói, Tô Hạo ưa thích chủ động xuất kích, nắm giữ quyền chủ động, đem tỉ lệ mạo hiểm, giảm xuống thấp nhất.
Bởi vì hắn biết rõ, có nhiều thứ, tránh không tránh được, vậy không bằng chính diện xuất kích, hạ thấp sai số, trực tiếp một lần giải quyết vấn đề.
Một con đường nhỏ trên rừng, có một nam tử râu ria lôi kéo một nữ tử có khuôn mặt tinh xảo vội vàng chạy đi.
"Đại Ô ca, ngươi chậm một chút, ta mệt quá rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không?" Nữ tử tựa hồ không còn sức lực, thở hổn hển làm nũng nói.
Đại Ô vẫn kéo tay nữ tử, bước chân không ngừng nói: "Không được!"
Nữ tử khó thở, hất tay lên, giãy giụa khỏi Đại Ô nói: Đại Ô ca, ta chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi, ngươi thích thì chạy trước đi!"
Đại Ô chạy hai bước, cũng ngừng lại, chậm rãi đem hơi thở điều chỉnh, sau đó khuôn mặt hoàn hoãn xuống: "Tiểu Đán, kiên trì tí nữa! Chúng ta rất nhanh sẽ tới nơi. Lúc này đây, chúng ta chưa chắc đã thoát khỏi Hùng Tử..."
Tiểu Đán vừa nghe đến danh tiếng [Hùng Tử], sắc mặt lập tức trắng bệch, nhưng vẫn do dự nói: "Chúng ta chạy xa như vậy rồi, nhất định đã thoát khỏi [Hùng Tử]. Ta chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi mà!"
Đại Ô quay đầu giữ chặt tay Tiểu Đán nói: "Tiểu Đán, chúng ta vẫn còn nên cẩn thận một chút. Hiện tại nhớ lại thi thể quỷ dị ở tòa thành kia, ta chỉ có một cảm giác toàn thân nhũn ra. Hiện tại ta chỉ muốn chạy trốn thật xa, thoát khỏi cái nơi ma quỷ kia!"
Sắc mặt Tiểu Đán cũng bắt đầu lo sợ, gật gật đầu, nhưng lại lắc đầu: "Thế nhưng mà chúng ta cũng không thể một mực chạy trốn mãi được, lúc nào thì nghỉ?"
Đại Ô nghiêm túc phân tích nói: "Tiểu Đán, ngươi nghe ta nói, lần đầu tiên chúng ta nghe được thanh danh của [Hùng Tử] là ở An Lượng thành, thời điểm chúng ta đến thì dị nhân ở đó đã chết sạch. Sau đó chúng ta cuống quít chạy trốn, chạy đến Toái Thạch Thành cũng phát hiện dị nhân ở đó chết hết, vì vậy, ta chắc chắn, Hùng Tử nhất định đang ở ngay bên cạnh chúng ta.
Ta cẩn thận hỏi thăm tin tức, cuối cùng mới xác nhận Lạc Vũ thành không có vấn đề, mới hướng kia chạy tới. Nhưng không nghĩ tới là, chúng ta đến Vũ Thành thì dị nhân ở đó chết sạch, thành thị tiếp theo chúng ta tới cũng không ngoài dự tính, dị nhân đều chết hết. Chúng ta ở đâu, dị nhân ở đấy liền chết, nếu không phải trong lòng chúng ta hiểu rõ, thì ta cũng hoài nghi hai người chúng ta chính là [Hùng Tử] Lục rồi."
Trong mắt Đại Ô hiện lên vẻ trí tuệ: "Vì vậy, Tiểu Đán, ta suy đoán Hùng Tử Lục, ngay tại bên người chúng ta! Chúng ta phải nhanh chạy trốn ra xa, rời xa hắn, nếu không, người tử vong kế tiếp chính là hai người chúng ta! Ta không muốn ngươi và ta còn trẻ như vậy mà chết đi, tương lai còn chờ chúng ta đi khám phá! Vì vậy, Tiểu Đán, ngươi nghe lời ta!"
Tiểu Đán nghe xong, vẻ mặt tràn đầy sùng bái, ngưỡng mộ nói: "Đại Ô ca, ngươi thật lợi hại!"
Đại Ô cười nói: "Bình thường thôi!"
Tiểu Đán suy đoán nói: "Đại Ô, ngươi nói [Hùng Tử] có đi theo chúng ta không? Nghĩ thôi đã làm ta sợ rồi."
Đại Ô cho nàng một ánh mắt yên tâm: "Ngươi yên tâm đi, chúng ta chỉ là hai tên dị nhân cấp ba yếu đuối, loại cấp bậc như Hùng Tử, còn lười ra tay với chúng ta đấy."
Tiểu Đán gật đầu nói: "Đại Ô ca, ta nghe lời ngươi. Kế tiếp chúng ta chạy đi đâu?"
Đại Ô tràn đầy tự tin nói: "Kế tiếp chúng ta đi tới Uyên thành đi, ta đã hỏi thăm rõ ràng, Uyên thành thời gian trước bị phá hủy nặng nề, mất hơn nửa tòa thành, Hùng Tử tự nhiên không cần tới Uyên Thành, chỉ cần đến Uyên Thành, chúng ta liền an toàn!"
Sau đó ôn nhu nói: "Tiểu Đán, ngươi tin ta! Đến đó, chúng ta xây một ngôi nhà bình thường, sinh một bảo bảo!"
Tiểu Đán ngượng ngùng nói: "Tốt!"
Đại Ô cầm tay Tiểu Đán chạy tiếp: "Đi thôi!"
Tiểu Đán không hề kháng cự, bị Đại Ô lôi kéo biến mất vào sâu con đường nhỏ.
Thời điểm Tô Hạo ở phòng thí nghiệm đi ra, gặp một vị khách không mời mà đến, bước chân vào Uyên Thành.
Vị khách này toàn thân mặc một áo choàng màu đen, mang theo mũ cùng khẩu trang, thấy không rõ diện mạo cụ thể, chỉ lộ ra hai đối mắt lợi hại, băng lãnh, tựa hồ nhìn mọi thứ như người chết.
Chỉnh thể tản ra một loại khí tức chớ lại gần, làm cho người dân ở Uyên Thành không tự chủ mà tránh xa.
Người này đúng là [Hùng Tử ] Lục.
Uyên Thành lúc này đã trôi qua được mấy tháng, nhưng ảnh hưởng từ [Địa Quân] Đông Lan cùng [Vụ Quân] Bối Bối vẫn như cũng không thể khắc phục, nơi đây giống như một mảnh phế tích lịch sử.
[Hùng Tử] Lục chân đạp vỡ kiến trúc trong thành, du đãng bên trong tòa thành này không có mục đích.
Hắn cũng không biết vì sao mình tới tòa thành này, thật giống như không biết ngày mai mình sẽ đi đâu.
Nhưng đối với hắn mà nói, chuyện này cũng không quan trọng, dù hiện tại không tới đây, thì tương lai sau này cũng tới.
Hắn muốn thay đổi cả thế giới này, đem mỗi tòa thành thị đều thanh lý sạch sẽ, đem những con chuột phá hoại diệt sạch.
Hắn mặc dù là dị nhân, nhưng hắn hận dị nhân, những người chỉ biết mang đến tai nạn cùng hủy diệt.
Trước đất rất lâu, tất cả thân nhân của hắn đều chết hết chỉ bởi vì dị nhân tranh đấu, hắn còn tận mắt nhìn thấy cha mình bởi vì chiến đấu thất bại, bị bọn hắn gặm thành xương trắng.
Thời điểm chỉ còn một mình hắn trốn thoát, hắn hết sức mê mang, không biết nên đi đâu, cũng không biết ý nghĩa tồn tại của mình.
Trong một khoảng thời gian rất dài, hắn đều cho mình là một người dư thừa.
Về sau, suy nghĩ của hắn dần dần thay đổi.
Hắn cho rằng, dị nhân mới là thứ dư thừa ở thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận