Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 168: Gia Nhập Với Bổn Vương

Tô Hạo sở dĩ cười, bởi vì hắn cảm nhận được cỗ huyết khí cường đại nhất ở đấy, đúng theo lời Lolth nói, dị nhân mạnh nhất chỉ có cấp 6, mà cường độ huyết khí của mấy tên cấp 6 này, còn lâu mới bằng hắn.
Nói cách khác, dị nhân cấp 6, cũng không cường đại như trong tưởng tượng của Tô Hạo.
Khả năng chỉ là thu hoạch được loại năng lực nào đó, làm cho dị nhân cấp sáu mạnh hơn dị nhân cấp 5.
Đối với Tô hạo mà nói, những người này cũng không phải không thể chiến thắng.
Chỉ cần xác định người ở nơi nào, nói không chừng một viên đạn vào đầu liền có thể giải quyết được vấn đề.
Tô Hạo quay đầu hỏi Lolth, nói: "Ngươi xác định ở đây có ba gã dị nhân cấp 6?"
Lolth gật đầu nói: "Thật, theo thứ tự là Thiên Sa Bang [Thiên Quân] Stan, Cực Nhạc Bang [Cực Quân] Kana, cùng với một người [Thủy Quân] Nguyên."
Tô Hạo lần nữa nghiêm túc lại cảm ứng, nhưng vẫn chỉ cảm nhận được hai cỗ huyết khí phản ứng, những người khác tuy cũng có cường độ huyết khí rất cao, nhưng cũng không đạt đến trình độ cấp 6.
Như vậy một tên dị nhân cấp 6 còn lại đâu?
Tô Hạo hỏi: "Ngươi xác định là ba tên?"
Lolth kỳ quái gật đầu: "Là ba tên, đây là sự tình mà tất cả mọi người đều biết rõ. Uyên Thành có bốn đại bang phái, theo thứ tự là Thiên Sa Bang, Cực Nhạc Bang, cùng với một bang phái do tứ Vương tạo thành, cùng với một bang do Nguyên giúp đỡ."
Lolth nói xong, lại bổ sung: "[Thủy Quân] Nguyên cũng không có thành lập bang phái, Nguyên giúp đỡ một người khác, tên [Thủy Quân] Nguyên này vô cùng thần bí, ngoài trừ mấy tên dị nhân cấp cao ở nội thành ra, thì chưa ai thấy qua diện mạo của hắn, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, hắn quả thực tồn tại."
Tô Hạo hỏi: "Ngươi biết năng lực của [Thủy Quân] không?"
Lolth lúng túng nói: "Ngay cả năng lực của dị nhân cấp 5 ta cũng rõ lắm, chớ đừng nói chi đến dị nhân cấp 6, chỉ biết [Thủy Quân] là dị nhân cấp 6 của danh sách [Nghĩ Thái Nhân]. Đội ba của Thiên Sa Bang chúng ta, đã đi tìm [Thủy Quân] năm năm rồi nhưng vẫn không tìm thấy."
Tô Hạo suy tư trong chốc lát, nhìn Á Sơn nói: "Á Sơn, chúng ta tiến vào thành nhìn xem , thuận tiện đi tìm lữ điếm rửa mặt một phen."
Á Sơn: "Được, Duy lão đại!"
[Ảnh Ma] Lolth sững sờ: "Thế còn ta?"
Tô Hạo nói: "Ngươi ở lại nơi này chơi đi!"
Trên mặt Lolth lập tức hiện ra nét vui mừng, lại do dự hỏi: "Hai vị lão đại không sợ ta chạy mất?"
Tô Hạo cùng Á Sơn nhìn nhau cười, Á Sơn nói: "Lolth, ngươi yên tâm, ngươi có chạy cũng chạy không thoát được đâu."
Lolth lúng túng cười trừ nói: "Có thể đi theo hai vị lão đại, là vinh hạnh của Lolth, Lolth làm sao nghĩ đến chuyện chạy trốn? Dù cho có rời khỏi nơi này, cũng quay về Lâm Thành đợi lệnh hai vị! Con người Lâm Thành rất tốt, ta rất thích sống!"
Tô Hạo cùng Á Sơn lười để ý tới Lolth, trực tiếp nhắm hướng Uyên Thành đi đến.
Lolth đứng im tại chỗ, vô cùng xoắn xuýt, có nên chạy không đây?"
Nàng rất muốn chạy, nhưng lại không dám, lúc trước thử chạy trốn cho nàng biết một điều, hai vị lão đại này đã động chân động tay trên người nàng, có thể tùy ý xác định vị trí, căn bản chạy không thoát được.
Sau một lúc, Lolth buông tha suy nghĩ: "Chạy cái gì? Có thể đứng đây đợi đã là may mắn, vì sao còn phải chạy? Lolth à Lolth ơi, ngươi phải nhìn xa ra!"
Lúc này, dòng người đi vào Uyên Thành không ngớt, Tô Hạo cùng Á Sơn xếp hàng trong đó, chậm rãi đi tới tòa thành khổng lồ này.
Tòa thành thị này so với Lâm Thành thì càng thêm náo nhiệt, quy hoạch kiến tạo vô cùng chỉn chu, ăn mặc rất sang trọng, nam gọn gàng, nữ trang điểm sạch sẽ, quyến rũ động lòng người, ừ, đây cũng là nguyên nhân vì sao người Chu Hoạch sinh đẻ nhanh như vậy. Nữ tử Chu Hoạch tướng mạo quả thật rất đẹp.
Mỗi người đến Uyên Thành đều tràn đầy nhiệt tình, trên mặt cũng không có chút nào bất mãn vì bôn ba cuộc sống.
Nhìn đám người xung quanh, Á Sơn nhịn không được hỏi: "Duy lão đại, nhưng người này... Có một loại cảm giác không thực tế..."
Tô Hạo nhìn hai bên, thông qua đối chiếu trên Ra-Đa, không ngừng đánh dấu huyết khí người qua đường, trọng điểm tập trung vào dị nhân cấp bốn trở lên, dị nhân cấp bốn thỉnh thoảng có thể gặp được, trước mặt là một tên, dị nhân cấp 5 cũng có, nhưng không quá đông, đụng phải Tô Hạo liền làm như không thấy.
Nghe Á Sơn nói vậy, hắn lập tức cười nói: "Cảm giác con ngươi ở đây đều thoải mái hạnh phúc phải không? Cảm thấy không giống như diện mạo của Lâm Thành?"
Á Sơn gật đầu nói: "Đúng vậy, làm cho người ta vô cùng nghi hoặc."
Tô Hạo lắc đầu nói: "Đi thôi! Ta hiện tại không có biện pháp giải thích nhiều với ngươi, ngươi nhìn nhiều một chút, nhìn nhiều, dần dần sẽ hiểu. Chỉ có thể nói, không có ai vô duyên vô cớ hạnh phúc, không có ai vô duyên vô cớ thỏa mãn. Sau lưng hạnh phúc, là có nhiều người yên lặng gánh chịu đấy. Ví dụ như Tự Lâm Hội của chúng ta, nhưng người kiên trì làm việc trong Tự Lâm Hội, không phải để cho người dân có cuộc sống yên tĩnh sao?"
Á Sơn hít sâu một hơi, đi theo Tô Hạo hòa vào dòng người, đảo mắt một cái liền biến mất.
So Lâm Thành với Uyên Thành mà nói, thì ở đây lộ ra cảm giác cao sang. Tô Hạo cùng Á Sơn vừa đi vừa nhìn, trong nội tâm thì so sánh với Lâm Thành, sau đó Á Sơn liền ủ rũ, hắn cũng không tìm được một điểm nào mà Lâm Thành có thể hơn Uyên Thành.
Người nơi đây, thật sự giàu có hơn Lâm Thành rất nhiều!
Đập vào mắt đều là cảnh phồn hoa. Ngựa xe như nước, Á Sơn rung động không thôi.
Đi theo sau lưng Tô Hạo, hắn nhìn kỹ đến từng chi tiết một.
Cũng bởi vì vậy, mới biết được điểm khác nhau.
Không đề cập tới nữ tử xinh đẹp chỗ nào cũng có, liền nói về phòng ốc ở đây, từng căn đều được sắp xếp chỉnh tề, đường đi bộ, tất cả đều được dùng đá xanh tạo ra, sạch sẽ vô cùng, hai bên đường phố còn bầy nhiều cây cảnh, tiểu nhị đứng ngoài đường, nhiệt tình thu hút khách hàng, nói cười vui vẻ.
Tình cảnh này, Lâm Thành bọn hắn chưa bao giờ thấy qua.
Điều này làm cho Á Sơn cảm thấy do dự, hắn hướng tới làm cho Lâm Thành hạnh phúc, nhưng quả thật những người khác cần thật không?
Tô Hạo đi tới, mua một túi thức ăn nóng hầm hập, đi tới góc phố.
Á Sơn đang suy nghĩ, đột nhiên giật mình tỉnh lại, hướng phía Duy lão đại đi tới nhìn qua, chỉ thấy trong con hẻm nhỏ dài và hẹp, xuất hiện nhiều đứa nhỏ bẩn thỉu, tội nghiệp nhìn thức ăn trên tay Duy lão đại.
Những hài đồng này có đôi mắt trong trẻo, cũng không bởi vì sinh hoạt khác nhau mà bất mãn, chỉ là dùng ánh mắt ngây thơ thăm dò thế giới, cố gắng tìm kiếm đường sống.
Đem thức ăn trong tay đưa tới, Tô Hạo không khỏi thở dài.
Mười năm trước, vừa mới chuyển sinh đến đây hắn cũng không phải như vậy, hắn đã từng ở trong thành thị vừa sôi nổi vừa lạnh lùng để giãy giụa cầu sinh.
Hắn có tâm trí thành thục, cũng có phương thức thu hoạch sức mạnh, nhưng những hài tử ngây thơ này, không có gì, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào tấm lòng hảo tâm của người khác, hoặc là đi tìm đồ ăn thừa.
Có thể thuận lợi lớn lên, tất nhiên cần đầy đủ dũng khí cùng vận khí.
"Này! Tiểu Tử! Ta là Cai Lý, ngươi tên là gì?"
Đột nhiên có giọng nói trong trẻo truyền đến.
Tô Hạo vô thức quay đầu nhìn lại, giọng nói này tựa hồ đang gọi hắn?
Đập vào mắt là một người trẻ tuổi có thân hình cao lớn, kiểu tóc có một tia cẩu thả, tướng mạo nhìn qua, liền cho người ta cảm thấy có một loại khí chất chính nghĩa, trên mặt tươi cười, ánh mắt thanh tịnh chứa đầy ý cười nhìn Tô Hạo.
Trước mặt nhìn qua thì người này là một nam hài bình thường, nhưng Tô Hạo biết rõ không phải như vậy, người này bên trong Ra-Đa, là một tên dị nhân cấp 5, nhưng cường độ huyết khí so với cùng cấp, thuộc về loại cấp thấp, một chút uy hiếp cũng không có.
Tô Hạo sớm đã phát hiện đối phương, chỉ là không thèm để ý tới mà thôi.
Tô Hạo kinh ngạc đưa tay chỉ mình, nói: "Ngươi gọi ta?"
Nam tử gọi Cai Lý cười hì hì, nói: "Không sai! Ta là Cai Lý ! Ngươi tên là gì?"
Tô Hạo nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình không có gì đặc biệt, trả lời: "Ta là Duy, ngươi tìm ta có việc?"
Cái Lý lập tức hào hứng nói: "Duy! Ta xem người không tệ, gia nhập với bổn vương đi!"
Tô Hạo hỏi chấm?
Á Sơn thì cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận