Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 973: Pháo Hôi (2)

Tô Hạo đã chuyển sinh tới nhiều thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên thấy trang bị chiến đấu võ trang phi nhân loại, cảm giác vô cùng mới lạ.
Hơn nữa, loại Chương Ngư quái dị này hình như có AI vô cùng cao.
"Đây chính là người ngoài hành tinh ở thế giới này đi? Người của thế giới này đã có thể cùng người ngoài hành tinh đánh nhau, lợi hại!"'.
Có lẽ, người ở thế giới này, đã tiến nhập thời đại StarCraft.
"Nói cách khác, các loại công nghệ cao ở đây, ta có cơ hội đạt được đấy.... Hơn nữa trình độ khoa học kỹ thuật của Chương Ngư quái dị này cũng không thấp. Chỉ cần sống sót qua lần này, chính là mùa thu hoạch của ta! Nhất định phải 'Cẩu', không nên vọng động, bảo vệ tính mạng quan trọng nhất, mệnh lệnh thứ hai, nhiệm vụ thứ ba!"
Cho tới bây giờ, Tô Hạo đại khái đã rõ nhiệm vụ lần này là gì rồi.
Đơn giản chính là tấn công căn cứ quái dị này của Chương Ngư, tiêu diệt, phá hủy mục tiêu các loại....
Với hắn mà nói, đều chỉ là chút trò chơi nhỏ, thuộc về chuyện không có ý nghĩa, chờ hắn tu luyện mấy năm, muốn diệt toàn bộ Chương Ngư cũng không phải khó!
Tiếc nuối chính là, hiện tại không có ngôn ngữ giao tiếp.
Dù cho không có chướng ngại ngôn ngữ, Tô Hạo cũng không thể đi lên nói: "Cho ta năm năm, ta trả lại ngươi một thế giới không có Chương Ngư", đoán chừng nếu nói xong sẽ bị người ta cho là kẻ đần.
Tiểu đội một bên ẩn nấp, tựa hồ đang đợi những tiểu đội khác vào chỗ.
Không đợi bao lâu, đội trưởng tựa hồ nhận được mệnh lệnh tấn công, lần nữa truyền tinh cho đám binh sĩ phía dưới, phân công nhiệm vụ, cũng đi lên phía trước, tìm một vị trí ẩn thân, lắp xong súng ống, nhắm vào Chương Ngư quái dị phía xa.
Tập kích, bắt đầu!
Nhiệm vụ của tiểu đội bọn hắn rất đơn giản, chính là dùng khẩu súng trên tay, bắn chết mấy đầu Chương Ngư quái dị nyà.
Từng bước đánh hạ, đến khi đánh hạ được thành lũy này mới thôi.
"Oành."
Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng nổ mạnh, mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thây bên trong thành lũy đà truyền tới ánh lửa ngập trời.
Đồng thời, Chương Ngư quái dị trong thành cũng hét lên tiếng chói tai cảnh báo.
Bọn hắn lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra: Những tiểu đội khác bị phát hiện rồi!
Đội trưởng phẫn nộ quát một tiếng, giơ súng xạ kích.
'Xì...!'.
'Bùm'.
Họng súng loé lên tia lửa, một đạo xạ tuyến theo họng súng phát ra, Chương Ngư quái dị bị cường lực đánh vào, ngửa mặt ngã quỵ.
Tô Hạo vẫn luôn tưởng rằng đầu Chương Ngư này chết chắc rồi, không nghĩ tới đối phương lăn thành một đoàn, chốn vào trong công sự phòng ngự.
Tô Hạo không khỏi nhìn về khẩu súng trên tay, cảm thấy cạn lời: "Bắn trúng đầu cũng không chết.... Xin hỏi khẩu súng này có công dụng gì?"
'Biu biu !'.
'Oành oành oành'.
Trong lúc nhất thời, tiếng súng nổ nối liên tiếp nhau, binh sĩ nhân loại hướng thành lũy phát ra công kích toàn diện.
Nguyên bản là tập kích, liền biến thành một cuộc chiến công thành.!
Tô Hạo cũng nhìn nhìn địch nhân, cầm lấy khẩu súng bắn xuống.
Viên đạn loại hình năng lượng, đường đạn bay thẳng tắp, không giống hình cung của viên đạn bình thường, cơ bản bắn chỗ nào liền đánh thẳng vào chỗ đó.
Một phát này của Tô Hạo, bắn trúng cái ót của Chương Ngư, vị trí bị bắn trúng liền phát nổ, đem Chương Ngư nổ té ngã ra sau.
Nhưng mà Tô Hạo cũng nhìn thấy đầu Chương Ngư kia nhanh chóng lăn tròn, chốn vào sau công sự che chắn, nâng lên xúc tu của mình tiến hành phản kích.
"Con mẹ nó, khẩu súng này giống đồ phế vật quá vậy, đến cả phòng ngự của bạch tuộc cũng phá không nổi, khác gì món đồ chơi đâu chứ? Thoạt nhìn còn không bằng một phát 'Phong Đạn' của ta!"
Cầm món đồ chơi này đi công thành của địch nhân!
Là tên chỉ huy cấp cao nghĩ ra biện pháp cùi bắp như vậy, thật sự rất tuyệt!
Bên phía Tô Hạo chốn sau những công trình che chắn thiên nhiên, địch nhân sau khi vượt qua hỗn loạn do tập kích, liền nhanh chóng tổ chức đội hình phản kích.
Trong lúc nhất thời đạn năng lượng bay tán loạn, tiếng nổ mang vang lên không dứt.
Phản kích của Chương Ngư, đánh cho người khác không ngẩng đầu lên được.
'Oành'.
Bên cạnh Tô Hạo vang lên tiếng nổ lớn, Tô Hạo hướng phía sau nhìn lại, chỉ thấy một tên binh lĩnh từ trên cao ngã xuống, ngã qua một bên.
Mà đầu người binh lính này chảy đầu máy, không động đấy được nữa, xem ra đi đời nhà ma rồi.
Tô Hạo hoang mang.
Tình huống gì đây!
Công kích của mình không phá vỡ được phòng ngự của đối phương, mà công kích của đối phương một viên có thể đem bản thân đưa đi?
Đây là đạo lý gì? Những người này lấy dũng khí từ đâu cầm loại vũ khí này tới công kích đối phương?
Còn là nói, kỳ thật tiểu đội của bọn hắn, chỉ là pháo hôi hấp dẫn lực chú ý của đối phương?
Hắn thầm nói: "Như vậy xem ra, tình cảnh của ta vô cùng nguy hiểm đấy, nếu từ bên trong thành lấy pháo đánh ra, tuyệt đối không đỡ được!"
Sợ điều gì gặp điều đó.
Chỉ thấy bên trong thành trì mở ra một cái lỗ, một họng pháo màu đen từ bên trong duỗi ra, nhắm ngay phương hướng Tô Hạo.
Tô Hạo giật mình, cái con mẹ gì đây !
Tảng đá mà bọn hắn ẩn núp, thoạt nhìn không ngăn chặn được phát pháo này nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận