Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 203: Hoa Cúc Xiết Chặt

Tô Hạo tiến tay đưa vào huyết khí khổng lồ, lấy dữ liệu kim cương giáp đưa vào quả cầu không gian, sau đó tiếp tục ra tay với [Mênh Tử] Tu.
Mênh Tử - Tu cũng không biết nên đối phó với Tô Hạo ra sao, liền trở nên hết sức suy yếu, sau khi chống cự mấy lần, liền bị Tô Hạo thành công lấy ra một khối huyết nhục.
Tô Hạo cầm lấy, xác nhận không sai , liền vốn định rời đi, nhưng nhìn hai gã dị nhân cấp bảy nằm run rẩy một chỗ là [Thường Tử] Trường Hi cùng [Tĩnh Tử] Dược Nhất, lập tức dừng lại.
"Phải thật công bằng, đã lấy miếng thịt của Mệnh Tử rồi, thì hai người này cũng phải lấy!" Tô Hạo nghĩ xong, liền trực tiếp động thủ trên thân hai người, mỗi người lấy đi miếng thịt.
Dừng hắc tinh giáp bao bọc kỹ lại, Tô Hạo chậm rãi thối lui, nói: "Tốt rồi chư vị, nếu có chỗ quấy rầy thì xin lỗi, cảm ơn các vị vô cùng, hữu duyên gặp lại!"
Nói xong cũng mặc kệ mọi người phản ứng thế nào, hắn bước nhanh rời đi, tìm một khu vực ẩn nấp, liền thu hồi lại lĩnh vực sấm sét.
Hắn cũng không đơn giản ly khai như vậy, mà là muốn quan sát biến hóa tiếp theo, nếu chiến đấu cứ tiếp tục phá hoại mạnh mẽ, hắn có thể quay lại đem toàn bộ người giết sạch, triệt để dẹp loạn trận náo động này.
Trong nháy mắt Tô Hạo từ bỏ khống chế, người khôi phục lại hành động đầu tiên dĩ nhiên lại là Mệnh Tử - Tu thoạt nhìn suy yếu nhất, chỉ thấy hắn đột nhiên đứng dậy, trong miệng rít gào nói: "Thường Tử, Tĩnh Tử, các ngươi dám phản bội hiệp định chúng ta, chủ động phát động công kích với ta, như vậy các ngươi toàn bộ chết đi!"
Theo lời vừa nói xong, phạm vi năm trăm mét quang người Mệnh Tử liền biến thành thế giới Kim Cương, óng ánh long lanh, khiếp sợ tâm hồn.
Mà Thường Tử - Trường Hi cùng Tĩnh Tử - Dược Nhất lúc này mới khôi phục lại khỏi trạng thái tê liệt, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn Tu một thân áo giáp kim cương bóng loáng, bọn hắn vừa lăn vừa bò đứng dậy, thi triển thủ đoạn chạy trốn.
Bọn họ cũng biết nếu như [Mệnh Tử] dốc sức liều mạng nguy hiểm đến cỡ nào! Đứng ở trong lĩnh vực của hắn, đồng dạng đã đóng cho mình một nắp quan tài.
Trên thực tế, Mệnh Tử - Tu năm nay cũng chỉ mới hơn bảy mươi tuổi mà thôi, bảy mươi tuổi ở trong người Chu Hoạch, chỉ có thể gọi là trung niên, còn xa mới đến lão niên.
Lại càng không xứng với người được mệnh danh là Mệnh Tử.
Sở dĩ Tu già yếu như bây giờ, là do hắn thường xuyên sử dụng một loại năng lực tiêu hao sinh mệnh, gọi là 'Suy Bại!"
Là kĩ năng mà Tu thích lấy ra liều mạng với người ta nhất, dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy sinh mệnh của địch nhân, thấy thế nào cũng đáng giá.
Hai người Thường Tử cùng Tĩnh Tử muốn chạy, nhưng lúc này đã chậm, bởi vì bị sấm sét giật cho tê liệt, bọn hắn đã mất đi cơ hội chạy trốn cuối cùng.
Nếu đặt ở bình thường, Mệnh Tử tuyệt đối không có cơ hội sử dụng năng lực này, bởi vì chỉ cần Tu sử dụng lĩnh vực kim cương, bọn hắn liền chạy thoát thật xa, sẽ không bị 'Suy Bại' của Mệnh Tử công kích.
Không nghĩ tới chính là, nguyên bản kế hoạch hoàn hảo đấy, [Mệnh Tử ] bị treo trên không trung, cục diện áp phải chết, căn bản không có cơ hội phát động lĩnh vực kim cương, ai nghĩ tới tự nhiên nhảy ra một tên [Địa Quân] biến thái, thi triển thủ đoạn quỷ dị, đem tất cả mọi người giật choáng.
Sắp thành lại bại!
Lúc này Mệnh Tử - Tu vào trạng thái bạo phát triệt để, hắn hầu như dùng hết tuổi thọ, toàn lực phát động 'Suy Bại'.
Hai chân Thường Tử cùng Trường Hi dần dần mất đinh sinh mệnh, nhảy lò cò để chạy, nhưng hai chân còn không chạy thoát nổi, há một chân lại thoát được, bọn họ chỉ có thể dùng huyết khí khổng lồ trong cơ thể cố gắng chống cự.
Thời điểm hai người lết ra khỏi lĩnh vực kim cương, thì liền mất đi toàn bộ lực lượng, té ngã trên mặt đất, vậy mà bọn hắn còn chưa chết.
Lúc này cơ bắp toàn thân héo rút, làn da mất đi sức sống, giống như lão nhân gần đất xa trời, trên mặt tràn đầy nết nhăn, đến cả đứng thôi cũng rất khó khăn.
Trong mắt hai người toàn là tuyệt vọng, Tĩnh Tử vương tay chỉ vào Thường Tử Trường Hi, khó khăn mở miệng, yếu ớt nói ra: "Con mẹ mày Trường Hi, tám phần nắm chắc của mày đó hã? Cái lão ngoan đồng này! Sao không nhắm mắt xuôi tay trước đi!"
Thường Tử Trường Hi gần chết vẫn còn tỉnh táo, cố gắng nói ra: "Chết đi!"
Ánh mắt Tĩnh Tử tràn đầy oán niệm nhìn Trường Hi nói: "Ngươi tranh thủ thời gian chết trước đi! Nhìn ngươi chết rồi, ta mới có thể nhắm mắt!"
Trường Hi nói: "Phán đoán của ta là đúng, quả thật nắm chắc tám phần, nhưng mà đụng phải cái tên ngoại lai kia, chết thì chết thôi, không có lời nào để nói cả."
Tĩnh Tử Dược Nhất cũng không nói gì thêm, còn muốn giãy giụa đứng lên, nhưng một chút khí lực cũng không còn.
Mà Mệnh Tử toàn lực sử dụng năng lực 'Suy Bại' giờ này, áo giáp kim cương trên thân cũng mất đi màu sắc sáng bóng, dần dần thoái hóa thành một lão nhân có làn da già nua, trong nháy mắt, từ một [Mệnh Tử] uy phong, liền biến thành một lão đầu còng lưng.
Tu đã tiêu hao hết tất cả sinh mệnh lực, đem sinh mệnh cuối cùng tiễn hai vị bằng hữu cũ đi, hắn vô cùng thỏa mãn, dùng hết tia khí lực cuối cùng, nhìn Thường Tử cùng Tĩnh Tử đằng xa, nở mộ nụ cười, giọng nói khàn khàn vang lên: "Cát! Đi...."
Nói đến đây, hắn không còn khí lực nói tiếp.
Lúc này đây, [Mệnh Tử] Cát mới đứng dậy, trên mặt hắn nở nụ cười dữ tợn vui vẻ, một đôi mắt mở to nhìn ba người sắp chết, nụ cười dần biến thành cuồng vọng.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay, hắn không chỉ thuận lợi tiến hóa thành [Mệnh Tử], mà mấy cái đinh trong Hối Dương Thành cũng bị diệt sạch, hắn cất tiếng cười to nói: "Mấy tên cao cao tại thượng ngu ngốc này, cuối cùng cũng có ngày hôm nay, ha ha ha! Các ngươi đều chết hết cả đi, ta chính là thần duy nhất của Hối Dương thành! Ha ha ha! Mở to mắt ra mà nhìn cho thật kỹ, xem hiện tại ai mới là người thắng sau cùng! Là ai? Ta nói cho các ngươi biết! Chính là TA! Nhìn thấy chưa! Ta mới là người được Thần chiếu cố."
Ngay sau đó hắn đi tới cạnh phụ thân mình, vẻ mặt tràn đầy khoái ý mà nói: "Tu! Ta đã nhận đủ sai sử của ngươi rồi, đáy lòng ta căm hận người phụ thân dối trá này, ngươi cho rằng bố thí ta huyết nhục tiến hóa, ta sẽ cảm kích ngươi sao? Ngươi không rõ! Ta muốn, là vì ta muốn, không phải vì ngươi cho ta, hiểu không? Thời điểm ta cần, sao ngươi không cho ta? Hết lần này tới lần khác lại bắt ta đợi hai mươi mấy năm! Ngươi biết hai mươi mấy năm là bao lâu không?"
Trong tay Cát sinh ra một Kim Cương Thương, nhắm ngay đầu Tu rít gào nói: "Tu, ta hận không thể tự tay giết ngươi!"
Nhưng mà, Tu vẫn mỉm cười, lẳng lặng nghe Cát phát tiết bực tức, sinh mệnh dần dần ảm đạm xuống, cuối cùng dập tắt.
Mà Cát tràn đầy oán niệm không có chỗ phát tiết, lập tức lâm vào trạng thái cuồng bạo.
Thổ địa dưới chân biến thành Kim Cương, hướng phía ngoài tản ra bốn phía, tứ dưới đất xuất hiện vô số gai nhọn, đem hai người Tĩnh Tử cùng Thường Tử đâm thành tổ ong, trực tiếp giết chết.
Nhưng giết chết Trường Hi cùng Dược Nhất còn chưa đủ, Cát muốn phát tiết một phen, muốn tuyên bố [Mệnh Tử] Cát hắn từ nay là chủ của tòa thành này.
Lĩnh vực kim cương hướng ra ngoài khuếch tán, không ngừng phá hư mọi kiến trúc xung quanh.
"Này, có chừng mực thôi nha!"
Trong lúc này, có một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.
Hoa cúc Mệnh Tử - Cát xiết chặt, giọng nói này sao lại có chút quen tai?
Một thân áo giáp Hắc Tinh từ trên không rơi xuống, Tô Hạo một cước đem Mệnh Tử - Cát đá bay, thời điểm Cát còn bay trên không trung, Tô Hạo liền biến thành chân to, đem Cát đá bay lên trời, sau đó trên không trung xuất hiện một đống Hắc Sa quấn quanh người Mệnh Tử - Cát, đưa hắn càng bay càng cao!
Mà Mệnh Tử - Cát cũng mất đi khống chế áo giáp Kim Cương, áo giáp Kim Cương dần dần bị biến mất, bị Hắc Sa ăn mòn.
Tô Hạo biết rõ Mệnh Tử có một loại năng lực cướp lấy sinh mệnh của con người, vì vậy không dám tới gần [Mệnh Tử].
Vạn nhất tên Mệnh Tử này dốc sức liều mạng, đem sinh mệnh hắn cướp đi thì khóc mất.
Vì vậy, để đối phương bay càng xa càng tốt.
Nghĩ đến, Tô Hạo đưa tay ra, Hắc Tinh từ tay xuất hiện, tạo thành một cái ống tối om nhắm hướng bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận