Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 555: Khảo Nghiệm Trăm Năm (2)

Chỉ cần không liên quan đến tri thức căn bản, Tô Hạo đều không keo kiệt truyền bá ra, cũng không có loại suy nghĩ đem những kiến thức này dùng cho riêng mình.
Hắn càng hy vọng, tri thức có thể như tiền tài lưu thông, làm cuộc sống của con người càng có thêm nhiều trải nghiệm, vì thế giới sáng tạo thêm nhiều giá trị.
Chỉ là người lọt được vào mắt của hắn, hơn nữa còn quý trọng tri thức, cũng không nhiêu lắm.
Rất nhiều người thấy phù văn của Tô Hạo lợi hại, cũng muốn học tập, thấy gien của Tô Hạo lợi hại, cũng muốn học tập, thấy Tô Hạo có thể truyền tống bay nhảy, cũng muốn học tập....
Không nói mục đích của bọn họ là gì, có thể học thành hay không cũng là vấn đề!
Một khi tới một giới hạn nhất định nào đó, để muốn tiến lên một bước, không có thiên phú cực cao thì không thể.
Tựa giống với Á Sơn vậy, Tô Hạo đem một đống tri thức để trước mặt hắn, hắn cũng chẳng học được, đến cả học thuộc chín trăm phù văn cơ sở còn không lưu loát, vậy học cái gì?
Cũng chỉ có gia hỏa Á Sơn kêu hắn là 'lão đại' hơn một trăm năm, Tô Hạo mới có thể tốn tâm tư chậm rãi bồi dưỡng hắn, cho hắn thành [Tiên Tri Nhân], dò xét sinh mệnh,... đổi lại một người khác, Tô Hạo chưa chắc đã có tâm tư này. Huống hồ, Tô Hạo vẫn cho rằng tri thức là thứ khám phá sự ảo diện của từng thế giới, là công cụ thăm dò Vũ Trụ rộng lớn, còn lực lượng giết chóc, cũng chỉ là kết quả của quá trình diễn sinh, cũng không phải mục đích cuối cùng.
Đối với người không rõ mấy điểm trên, Tô Hạo chẳng buồn tốn công đi dạy.
Bởi vì bọn họ có học được, cũng không thể góp một viên gạch cho tri thức, cũng chẳng có tác dụng gì.
Có thể nói, bọn họ là người học tập, không phải là người thăm dò.
Nguyên bản Tô Hạo còn muốn đợi đến khi nào hắn kiếm đủ tri thức ở thế giới này, lại bắt đầu truyền bá đấy.
Nhưng thấy bản chất bên trong của Phong Ngọc Nhi là một người tò mò với mọi điều, muốn thăm dò mọi thứ, làm cho Tô Hạo bắt đầu truyền bá sớm hơn.
Chờ Phong Ngọc Nhi xuất sư xong, cũng có thể đi dạy bảo những người khác...
Bất quá Phong Ngọc Nhi có học được hay không, còn phải dựa vào chính nàng.
Nàng có lẽ là thiên tài, nhưng không nhất định là chủng loại thiên tài kia mà Tô Hạo cần. Đến cùng thế nào, liền dùng thời gian nghiệm chứng!
Thời gian, có thể kiểm nghiệm hết thảy! Bao gồm cả nhân tâm phức tạp.
Tô Hạo thản nhiên nói: "Phong Ngọc Nhi, tương lai trăm năm, ta sẽ dạy ngươi làm sao để trở thành một nghiên cứu viên hợp cách. Nói đơn giản chính là, ta sẽ dạy ngươi công cụ thăm dò thế giới này, mà ngươi, phải học được cách vận dụng bộ công cụ này, đi tìm hiểu thứ mình không biết! Ngươi hiểu ý của ta chứ?"
Phong Ngọc Nhi dùng sức gật đầu nói: "Ừ!"
Nàng tuy rằng không rõ, nhưng mà nàng tự tin, nàng nhất định có thể học được!
Sau đó Tô Hạo trở tay gửi tin nhắn tới cho Á Sơn: "Á Sơn, mấy ngày nữa ta an bài cho ngươi một người đệ tử, từ nay về sau ngươi đem đủ loại tri thức dạy cho nàng. Cứ bắt đầu từ cấp tiểu học, dạy cho nàng toán học , vật lý, hóa học, sinh vật,.... tranh thủ dùng mười năm đem toàn bộ kiến thức sơ đẳng dạy xong, sau đó lại tiếp tục dạy những kiến thức khác.
Đúng rồi, nếu như Phong Thành nguyện ý học, cũng có thể dạy cho hắn! Hai người này về sau ta co trọng dụng."
Hằng ngày của tu tiên giả, chủ yếu vẫn là tu hành, thời gian có thể dùng để học tập không được nhiều lắm, mười năm đem tất cả tri thức cơ sở học được, đây là Tô Hạo dựa trên cơ sở Phong Ngọc Nhi là thiên tài.
Ngoài ra cũng bởi vì thế giới này không có hoàn cảnh khoa học kỹ thuật, Phong Ngọc Nhi chưa từng thấy qua thứ gì như ô tô máy bay, để muốn lý giải khái niệm trong đó, cũng không có đơn giản như vậy.
Mà đến tri thức cấp cao, độ khó cùng lượng tri thức sẽ bạo tăng, cần thêm càng nhiều thời gian tìm hiểu, trăm năm nhìn thì thoạt nhìn, nhưng kỳ thật đối với số lượng tri thức khổng lồ mà nói, cũng không nhiều!
Một vị thiên tài sống từ đầu đời đến cuối đời, cũng không dám nói mình có thể học hết tinh thông mọi thứ.
Rất nhanh Á Sơn liền nhắn lại: "Tốt, Phong Úy lão đại, ta lập tức sửa sang lại sách vở. Bất quá, học sinh nào vậy, vậy mà lọt vào phát nhãn của ngài?"
Tô Hạo nhắn về: "Tên là Phong Ngọc Nhi, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Sau đó tùy tiện gửi một tấm hình qua cho Á Sơn nhận thức.
Á Sơn lập tức nhắn về một icon há hốc mồm.
Vẻ mặt Phong Linh Tiên ngây ngốc ngồi một bên gặm đùi thỏ, từng chữ Tô Hạo cùng Phong Ngọc Nhi nói ra nàng đều hiểu, nhưng khi hợp lại một chỗ liền giống thiên thư?
Nàng nhịn không được liếc mắt nhìn Vân Thanh Bình, hy vọng có thể từ trên vẻ mặt Vân Thanh Bình nhìn thấy nét tự tin.
Nhưng mà Phong Linh Tiên Tư định trước đã thất bại, bởi vì trên mặt Vân Thanh Bình vặn vẹo thành một đoàn, như là ăn cứt chó vậy, khó coi cực kỳ.
Vân Thanh Bình hiện còn đâu tâm tri nghe những lời nói của Tô Hạo với Phong Ngọc Nhi? Trong đầu hắn đều đang hỏi: "Ta không có nghe lầm chứ! Khảo nghiệm một trăm năm, như vậy hoa cũng tàn rồi! Mà khảo nghiệm gì vậy, liền cần tới một trăm năm! Là tai ta bị lãng? Hay là một trăm năm thật! Chẳng lẽ đầu óc của ta có vấn đề?'.
Giữa ta cùng Phong Úy sư huynh, Phong Ngọc Nhi, khẳng định có người xảy ra vấn đề. Người có vấn đề hẳn là ta đi? Nếu không phải ta, vậy hẳn là Ngọc Nhi xảy ra vấn đề....
Ngọc Nhi đẹp như vậy, làm sao có thể có vấn đề? Không biết sư tôn cùng sư tổ có về chưa, nếu đã về, liền tìm bọn hắn nhờ điều trị..."
Phong Linh Tiên Tử thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ Vân Thanh Bình sư điệt nghe không hiểu, liền bị đả kích rồi? Cũng không đến mức vậy nha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận