Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 137: Một Ngày Đẹp Trời

Thông qua chuyện này, Tô Hạo mới ý thức được, người Chu Hoạch ở thế giới này bộ dạng cũng không thông minh lắm.
Tuy rằng lớn lên cao to đẹp trai, khuôn mặt tinh xảo, còn có năng lực nhìn ban đêm cường hãn.
Nhưng mà trí tuệ thì hơi có chút đần độn.
Quả nhiên là người Chu Hoạch chỉ biết ăn ăn...
Bất đắc dĩ, Tô Hạo chỉ có thể dạy Á Sơn đem năm câu này học thuộc lòng, sau đó lại bảo hắn tới giám sát đám dị nhân này đêm năm câu đó nhớ kỹ.
Mục đích của Tô Hạo rất đơn giản, trước tiên là đem cương lĩnh giải thích cho rõ ràng, mỗi một lần tẩy não, sẽ làm tất cả mọi người nhớ kỹ mấy câu nói đó, sau đó dần dần biến thành nhận thức chung, bên trong tiềm thức sẽ luôn tuân thủ.
Đoạn thời gian sắp tới có lẽ vẫn còn người làm xằng bậy, nhưng cũng không sao, Tô Hạo chỉ cần tuần tra vài ngày, đem mấy tên không hiểu quy củ tẩn cho một trận.
Vài ngày sau, tất cả mọi người liền trung thực.
Vì một tiểu thành đáng để sống, hảo hảo cho hắn nghiên cứu gien, Tô Hạo cũng rất liều mạng.
Nếu như kế hoạch của hắn thành công, như vậy lời nói của hắn ở đây sẽ to thêm.
Dù tương lai có mấy dị nhân cấp cao khác lưu lạc vào trong Lâm Thành, cũng phải ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc trò chơi.
Bất quá, Tô Hạo muốn nhanh chóng thay đổi tòa thành này, nhưng cũng không thực tế, thay đổi thói quen cùng nhận thức cần thời gian rất dài, nhưng cũng không sao, hắn còn có trợ thủ cường đại là Á Sơn đây.
Có chuyện gì, chỉ cần phân phó Á Sơn đi làm là được.
Sau đó hắn sẽ có thời gian rảnh rỗi, thiết kế cho mình một căn phòng thí nghiệm, thanh thản đi nghiên cứu gien.
Trời rất nhanh sắp sáng, cả đám dị nhân đều vượt qua bài kiểm tra, được Tô Hạo cho đi.
Á Sơn lúc này đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, trên não mơ hồ đau đớn, bên tai như thể phát ra câu nói :"Hai trọng yếu ba nguyên tắc."
Hắn đi theo sau lưng Tô Hạo, như khúc gỗ mà nói: "Duy lão đại , như vậy được chưa?"
Tô Hạo cười nói: "Đương nhiên là chưa rồi, đây chỉ là mới bắt đầu thôi! Kế tiếp cần ngươi xuất động!"
Á Sơn lắc đầu nói: "Tốt, Duy lão đại, nhưng mà những thứ này, ta cũng mới gặp lần đầu, không biết làm sao?"
Tô Hạo nói: "Chuyện kế tiếp cũng không khó. Đầu tiên, ngươi phải ở trong đám người vừa rồi tìm mấy tên dị nhân giúp đỡ, tốt nhất là dị nhân cấp ba, ở trong từng danh sách chọn lấy một người. Đêm nay hẳn ngươi cũng đã trao đổi qua với bọn họ, người liền chọn ra những người mà mau chóng học thuộc "Quy tắc hành vi chuẩn mực của Dị Nhân" là được."
"Được, Duy lão đại!"
"Thứ hai, huấn luyện cho những người này, nói cho bọn hắn biết vì sao mà làm vậy, giúp bọn hắn phân tĩnh rõ việc tốt với việc xấu. Cùng với phương pháp làm việc, giúp bọn hắn có thể xử lý những sự kiện phức tạp. Chuyện này thì ngươi không cần lo, ta sẽ viết một quyển sách, ngươi cứ dựa theo quyển sách đó mà nói, làm tốt công tác huấn luyện."
"Tốt, Duy lão đại!"
"Thứ ba, sau khi huấn luyện xong, mỗi lúc trời tối, ngươi sẽ mang theo bọn hắn đi xử lý các vấn đề xuất hiện ở trong thành. Đợi đến khi nhóm người này có thể tự mình làm việc, ngươi có thể buông tay cho bọn họ đi làm."
Á Sơn đối với Tô Hạo không chỉ dừng ở mức sùng bái mù quáng nữa rồi, Tô Hạo nói cái gì, hắn đều sẽ tin, ở trong nhận thức của hắn, không có chuyện gì mà Tô Hạo không làm được.
Tô Hạo lại bổ sung: "Đương nhiên, cũng không thể để bọn họ làm việc không công, cũng phải có chỗ tốt. Chúng ta sẽ phân cấp cho bọn họ, ví dụ như công nhân cấp một , công nhân cấp hai, công nhân cấp ba, kiểu kiểu như vậy, làm tốt chế độ thăng cấp , công nhân cấp càng cao, phúc lợi càng lớn, sau khi đạt tới điều kiện nhất định, còn có thể giúp bọn hắn tiến hóa, dạy bọn họ cách sử dụng phù văn..."
Tô Hạo vừa đi, vừa nói một tràng không dứt, Á Sơn chỗ nghe chỗ hiểu mà thôi.
Á Sơn ở một bên cũng cố gắng lắng nghe, nỗ lực lý giải, tuy rằng không hiểu nhiều lắm, nhưng mà nội tâm của hắn không ngại mà càng thêm sùng bái Tô Hạo.
Hai tháng sau, bầu không khí ở trong Lâm Thành bắt đầu trở nên khá hơn.
Tô Hạo ở dưới mỗi điểm trọng yếu bổ sung thêm vài quy tắc đơn giản.
Ví dụ như "Ban đêm không cho phép chạy vào nhà người ta.", "Ban đêm không cho phép leo lên nóc nhà", "Trước nửa đêm không cho phép ra ngoài hoạt động" vân vân.... mỗi điều đều được ghi rất rõ ràng.
Bầu không khí Lâm Thành rõ ràng khá hơn, nhưng đại đa số người khác mà nói, quả thực chính là tra tấn.
Quen chân nhảy lên nóc nhà, liền lập tức bị một tổ chức "Tự Lâm Hội" chộp tới hành hung một trận, bị đánh vẫn còn chưa xong, còn phải đọc lại "Hai trọng yếu, ba nguyên tắc" mới được rời đi, khổ không thể tả.
Nhưng dưới dâm uy của Duy lão đại cùng [Cốt Ma] Á Sơn, bọn họ chỉ có thể khuất phục.
Đối với Tô Hạo mà nói, hoàn cảnh xung quanh dần dần cải biến tốt hơn.
Hắn có thể tùy ý thu hoạch gien của dị nhân, muốn tài liệu cùng vật tư, Á Sơn cũng rất nhanh có thể nghĩ biện pháp tìm đến cho hắn, còn làm cho hắn một nơi yên tĩnh, đem xung quanh vòng lên, biến thành căn cứ thí nghiệm, trước còn có một cái bảng 'Vùng cấm chớ vào'.
Đối với Tô Hạo mà nói, quả thực không thể tốt hơn được nửa rồi.
Hắn rốt cuộc cũng có thể khôi phục lại cuộc sống nghiên cứu gien của mình.
Mà hắn, cũng đã làm xong quá trình chuẩn bị để tiến hóa thành dị nhân.
Nhưng mà trước đó, hắn cần phải tổng kết lại thành quá mà hai năm này nghiên cứu ra.
Thời điểm Tô Hạo trở lại tiểu viện, Á Sơn đang phụng bồi Thái Ny chơi đùa với con chuột nhỏ đáng thương.
Từ ngoài có thể nhận ra con chuột này chịu nhiều tra tấn, rất muốn trốn đi, nhưng trốn mãi cũng không thoát.
Cái đuôi nhỏ của nó có cột một sợi dây thật dài, mà đoạn dây này, lại nắm trong tay của tiểu ác ma.
Tiểu ác ma này có hình thể cực lớn, lộ ra nụ cười dữ tợn, cùng với tiếng tru Ha ha ha khủng bố, khiến nó cực sợ hãi.
Thứ nằm trong tay tiểu ác ma không phải là dây thừng, mà là vận mệnh đáng thương của nó a.
Nhìn thấy Tô Hạo trở về, Thái Ny lập tức giật dây thừng, đem con chuột nhỏ kéo đến bên người Tô Hạo, sau đó kinh hỉ mà nói: "Duy thúc, thúc về rồi! Thúc xem Thái Ny giúp người chiếu cố Tiểu Bạch, giúp nó bây giờ lên cân hơn rất nhiều."
Sau đó đắc ý nói: "Thế nào, Thái Ny lợi hại không! Mấy con chuột nhỏ của Duy thúc, về sau có cần Thái Ny nuôi giùm không?"
Tô Hạo liếc nhìn qua con chuột tội nghiệp, rõ ràng nó đã gầy đi một vòng, lập tức cự tuyệt nói :"Không cần, ngươi trước tiên đem con chuột này nuôi tốt đi! Lúc nào nó có thể sinh ra một ổ chuột, thì mới có thể thảo luận đề tài này."
Thái Ny nghi ngờ nói: "Nó làm sao mới sinh ra một ổ chuột đây?"
Tô Hạo hướng Á Sơn, bĩu môi nói: "Hỏi cha ngươi ấy, kinh nghiệm của hắn phong phú !"
Á Sơn cạn lời.
Sau đó Thái Ny lập tức chạy đến bên người Á Sơn, hỏi: "Cha, làm sao để Tiểu Bạch có thể sinh hài tử đây."
Á Sơn lập tức lộ vẻ mặt khó xử.
Đây là một vấn đề nan giải, hắn nên trả lời thế nào đây?
Tô Hạo thở dài nói: "Lại là một ngày đẹp trời a!"
Tô Hạo trở về phòng thí nghiệm của bản thân, nhìn cái chai đựng máu chỉnh tề, hắn lộ ra nụ cười hài lòng.
Hắn thì thào lẩm bẩm: "Đến bây giờ, thế cục trong thành trên cơ bản đã ổn định lại rồi. Kế tiếp, toàn lực sửa sang lại danh sách gien, sau đó giải mã điều bí mật ẩn chứa trong đó."
Trải qua mấy năm nghiên cứu, Tô Hạo phát hiện được bí mất thôn phệ của người Chu Hoạch.
Người Chu Hoạch sở dĩ có thể thôn phệ gien, thực hiện tiến hóa, nguyên lý trong này vô cùng đơn giản.
Nhưng trước khi phát hiện bí mật này, Tô Hạo không thể đoán được kết quả cuối cùng.
Cho nên nói, bí mật này đến tột cùng là gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận