Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 166: Một Lần Nữa Làm Người

Đám tù binh là những dị nhân bị bắt lúc trước như [Phản Thứ Thú] Phất Đức, [Tàng Địa Thú] Y Y, với một đám người khác, nay thêm vào [Ảnh Ma] Lolth, mấy người này cũng không bị Á Sơn trực tiếp giết chết, mà cho một cơ hội cải tạo.
Phương pháp cải tạo rất đơn giản, bước đầu tiên, phải đem lý niệm của Tự Lâm Hội học thuộc lòng, sau đó phân tích từng câu từng chữ, hàm nghĩa,... về sau thì nêu cảm nghĩ của mình.
Bước thứ hai là lao động công ích, sau khi trải qua cuộc sống học thuộc mệt mỏi, thì cho bọn hắn dùng năng lực để cải phát nhiệt, để bọn họ cảm nhận được xây dựng là tốt đẹp, tàn phá là xấu xí.
Bước thứ ba, cũng là bước mấu chốc nhất, chính là quản lý bọn hắn vài năm, đem nhuệ khí mài không công, sau đó thả ra!
Những người này lúc đầu đều là kẻ không nghe lời, phản kháng, thậm chí có người chạy trốn, nhưng trên người mỗi người đều được đeo còng tay còng chân phát điện, cứ mỗi lần điện giật, bọn họ càng thêm nghe lời.
Nếu mà nghiêm trọng hơn, thì trực tiếp tạm giam ba ngày.
Thời điểm trời mới tờ mờ sáng, đã có mấy người ăn mặc quần áo khắc đầy đường vân, trên tay đeo còng tay còng chân, cất bước chỉnh tề, hô hào khẩu hiệu vang dội: "Nhiệt tình vì nhân dân, nhiệt tình vì sinh hoạt, hối cải để làm người, một lần nữa làm người..."
[Phản Thứ Thú] Phất Đức ngoài miệng hô hào khẩu hiệu, trong nội tâm thì điên cuồng chửi bới: "Cái khẩu hiệu chó má gì đây? Vậy mà ta phải hô cái khẩu hiệu này mỗi ngày, quả là nỗi ô nhục mà! Đợi một ngày khôi phục lại tự do, ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần..."
"Xoẹt !"
Thời điểm Phất Đức đang thất thần, có hai đạo hồ quang hiện lên, Phất Đức lập tức bị giật té ngã mặt đất, sau đó toàn thân run rẩy, khói xanh lượn lờ chui ra từ miệng.
Những người khác thấy vậy, toàn thân khẽ run, lập tức tập trung lực chú ý, khẩu hiệu hô càng thêm vang dội.
Trong này có cả dị nhân cấp bốn [Ảnh Ma] Lolth.
Nàng bị điện giật cho sợ rồi, trong khoảng thời gian này biểu hiện ra vô cùng nhu thuận, ngay cả trong nội tâm cũng không có chút tia oán hận nào.
Trước đây nàng cũng thử qua chạy trốn, với năng lực [Ảnh Ma], trời vừa tối, nàng chỉ cần trốn vào bóng râm, có nơi nào mà không đi được?
Nhưng nàng phát hiện mình trốn thế nào cũng không chạy thoát được, mỗi lần còn chưa chạy ra xa, đã bị một tên gia hỏa gọi là "Duy lão đại" giật điện bắt về...
Sau khi bị tạm gian mấy lần, Lolth liền chịu không nổi loại tra tấn này, triệt để khuất phục.
Mà cái tên "Duy lão đại" này, là nhân vật nàng chọc không được.
Mà đồng bọn của Phất Đức và Y Y ở đó, thấy được tình cảnh thê thảm của Phất Đức, cũng tỏ ra không quen biết, tiếp tục hô vang khẩu hiệu.
Không phải nàng không muốn quan tâm, mà quan tâm không được, nàng có thể làm sao đây? Nàng cũng rất tuyệt vọng a! Lúc trước đi chỗ nào không tốt, sao lại muốn trở lại cái thành chết tiệt này?
Còn nữa, vì sao An chậm chạp không đến cứu các nàng?
Căn cứ theo lời người khác nói, An đã chết, không có khả năng xuất hiện. Nhưng nàng hoàn toàn không tin, An làm sao có thể dễ chết như vậy? Sẽ có một ngày An tới cứu nàng đấy!
Muốn làm một chiếc "súng bắn tỉa" trọng điểm nằm vào công nghệ chế tạo nòng súng, hơn nữa đối với yêu cầu về thép cũng vô cùng cao.
Trong thế giới người Chu Hoạch, không có khả năng hoàn thành vật này.
Vì vậy không có cách nào khác, Tô Hạo chỉ đành giảm yêu cầu đối với vật liệu xuống.
Dù sao thời điểm sử dụng, có thể dùng phù văn "Cứng Rắn" cùng "Bình Chướng" gia cố nòng súng, vấn đề cũng không lớn.
Điểm phiền toái duy nhất là độ chính xác.
Cái này không có biện pháp gì khắc phục được, trước tiên cứ chế tạo ra khuôn mẫu, sau đó lợi dụng tiểu sáng làm máy tính điều khiển, từ đó làm ra quỹ đạo chính xác.
Một mực giằng co vài ngày, mới đem nòng súng chế tạo hoàn tất.
Điều này làm Tô Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Mấy bộ phận kế tiếp làm đơn giản hơn nhiều.
Lại trải qua ba ngày, Tô Hạo mang một cây súng quái dị đi cùng Á Sơn ra ngoài thành.
Tô Hạo giơ pháp, báng súng đặt trên vai, đầu tiên kích hoạt phù văn "Nhìn về phía xa" ở trong ống kích.
Tác dụng của phù văn này giống như hiệu quả của kính viễn vọng, có thể khúc xạ ánh sáng, sau khi Tô Hạo điều chỉnh thử, hoàn toàn có thể thay cho ống nhắm, hơn nữa bội số có thể điều khiển.
"Trước tiên tính toán điểm rơi."
Tô Hạo mang Á Sơn đi ra ngoài thành bởi vì có hai mục đích, một là hiệu chỉnh ống nhắm, hai là dạy Á Sơn cách sử dụng.
Sau khi dạy xong, sẽ trực tiếp đến Uyên Thành, tìm Thiết Sa Bang giải quyết phiền toái!
Tô Hạo tạo ra hai chân chống, sau đó đem khẩu súng kê lên, thử thử cảm giác, cũng không tệ lắm.
Một viên đạn làm bằng thép bắt đầu xuất hiện, ở trên kèm theo phù văn "Cứng Rắn" "Phá Không" "Bộc Phá", sau đó từ từ nhét vào nòng súng.
"Ken Két!"
Kéo chốt, sau đó kích hoạt phù văn "Bình Chướng" bảo vệ, vì bên trong khẩu súng này có thiết kế "Bộc Phá cấp 2" làm vật đánh lửa, vì vậy một khi truyền huyết khí vào, lực phản chấn sẽ rất mạnh, nguy hiểm cho lồng ngực.
Sau đó lại kích hoạt phù văn "Cứng Rắn cấp 2" cùng "Bình Chướng cấp 2" để bảo vệ nòng súng, chậm rãi đưa huyết khí vào để kích hoạt, đồng thời ánh mắt nhìn về một tảng đá cách đây khoảng năm trăm mét.
Kích hoạt!
"Oành!"
Một tiếng vang thật lớn, toàn thân Tô Hạo run lên, mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng toàn bộ thân thể vẫn bị sức giật đẩy lui hai mét.
Mà bên ngoài năm trăm mét bốc lên khói mù. Mục tiêu tảng đá Tô Hạo nhắm tới vẫn không tổn hao gì.
Tô Hạo quan sát điểm đạn rơi, thông qua tiểu Sáng tính toán, điều chỉnh ống nhắm cùng với nòng súng, sau khi nhắm lại vào mục tiêu, kích hoạt lần nữa.
"Oành!"
Tô Hạo lần nữa bị đẩy ra hai mét, mà tảng đá phía xa cũng đột nhiên nổ tung.
Tô Hạo cau mày, lẩm bẩm nói: "Uy lực cũng được, nếu mà trúng vào đầu của dị nhân thì đừng nghĩ đến chuyện còn sống, bao gồm cả dị nhân cấp cao của [Thân Giáp Nhân], nếu không phòng bị cũng bể đầu."
Sau đó lại tiếp tục điều chỉnh.
Lại nhét thêm một viên đạn.
Tầm mắt Tô Hạo hơi đổi, tập trung vào một tảng đá cách đây khoảng một nghìn mét.
Kích hoạt!
"Oành".
Bùn đất bên cạnh tảng đá đột nhiên nổ tung, mà tảng đá hoàn toàn không hư tổn gì.
Lại đến một viên.
"Bành!"
Tảng đá nổ tung!
Ánh mắt Á Sơn sáng lên, cảm giác thứ này dùng cũng được.
"Kế tiếp là mục tiêu hai nghìn mét!"
Sao khi Tô Hạo tiếp tục điều chỉnh mấy lần, mới phát hiện mục tiêu ngoài hai nghìn mét bắn không trúng được.
Phân tích nguyên nhân, không phải viên đạn không đủ lực bay tới đấy, mà là lực cản của gió quấy nhiễu điểm rơi của viên đạn.
Đối với điểm này, Tô Hạo dùng thì không sao, hắn có thể tùy thời thông qua tiểu Sáng tính toán khống chế, nhưng mà khẩu súng lai pháo này, dù sao vẫn đưa cho Á Sơn dùng, đừng nghĩ đến chuyện Á Sơn có thể tự mình tính toán điểu rơi, góc độ, lực cản của gió, độ ẩm, vân vân...
"Cương Thiết Vương có thể tạo ra đạn, tuy rằng khá cứng, nhưng mà hơi nhẹ, quá trình bay ra khỏi nòng dễ bị nhiều nhân tố quấy nhiễu, vì vậy phải cho viên đạn nặng thêm."
Về điểm này, Tô Hạo cũng đã cân nhắc đến, vì vậy tùy thân mang khá nhiều đũa thô được làm bằng thép.
Tô Hạo cầm lấy một chiếc đũa, sau đó tạo ra thép giáp bao trùm, sau hình tạo hình thành viên đạn, cầm lấy nhét vào nóng súng.
Nhìn tảng đá cách hai nghìn mét, thử lại một phát.
"Oành!"
Toàn thân Tô Hạo chấn động, hai chân lê trên mặt đất tạo thành một đạo khe rãnh.
Mà tảng đá cách hai nghìn mét cũng nổ vỡ vụn.
"Hô !"
Tô Hạo thở dài một hơi, điều chỉnh độ ngắm thành công, về phần mục tiêu ba nghìn, bốn nghìn mét, chờ Á Sơn thuần thục đã rồi nói.
Tô Hạo ý định làm mẫu cho Á Sơn lần nữa, nói: "Á Sơn, có thể nhìn thấy cái cây đằng kia không? Cái cây mọc lẻ loi một mình đấy."
Thị lực của người Chu Hoạch rất tốt, Á Sơn híp mắt quan sát chốc lát, nói: "Ngài nói cái cây nhỏ ở trên cái hố kia sao?"
Tô Hạo nói: "Đúng!"
Sau đó lại nói: "Ngươi thấy đại xà trên cái cây kia không?"
Á Sơn cạn lời.
Nói thật, Tô Hạo cũng không thấy đâu, đây là thông qua Ra-Đa phát hiện ra được, sau đó dùng ống ngắm quan sát.
Tô Hạo cười nói: "Không thấy được cũng không sao, kế tiếp, ta sẽ ở đây, đánh bại con rắn kia, đợi chút nữa trở về làm canh rắn."
Xa như vậy mà có thể đánh bại rắn? trong lòng Á Sơn tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng vô thức gật đầu.
Duy lão đại nói gì đều đúng cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận