Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 181: Thí Nghiệm Bắt Đầu

Căn phòng bởi vì dị nhân chiến đấu mà ầm ầm sụp đổ, trước mắt là một nam nhân máu tươi đầm đìa, thuận lợi đem thê nhi cứu ra, mà hắn lại bị căn phòng đổ sụp xuống đè lên người.
Hắn cũng chưa chết đi, mà dùng toàn bộ khí lực cuối cùng của mình, lại dưới sự trợ giúp của thê tử, đem cột gỗ đẩy ra xa.
Hắn vẫn còn chưa chết, có lẽ tối nay chỉ hơi không may mắn.
Còn chưa kịp đợi hắn thầm hô may mắn khi sống sót qua tai nạn, thì hai tên dị nhân kia lại đánh trở về, một tên trong đó, vung vẩy gậy sắt, đưa hắn ngộ thương, đánh bay ba mét.
Hắn lần nữa ngã xuống, không còn khí lực bò dậy.
Vợ của hắn mang theo hài tử, vừa lăn vừa bò tới bên cạnh: "A Cường, A Cường, ngươi làm sao vậy! Ngươi không sao chứ A Cường!"
Sau đó nhìn xung quanh, cầu mong kỳ tích xuất hiện: "Có ai không! cứu A Cường nhà chúng ta với! Cứu với...."
Sau đó lại nói không ra lời, chỉ tuyệt vọng ôm nam nhân của mình, trong lòng vô lực: "Ai có thể cứu chúng ta đây..."
A Cường mặc cho vợ con của hắn ở bên cạnh khóc đến tê tâm phế liệt, mặc cho đứa con nhỏ sững sờ đứng ở một bên nhìn hắn, hắn đến một câu an ủi cũng không nói ra lời, chỉ cần hé miệng, vô số máu tươi từ bên trong phun ra, phát ra không được một tia thanh âm, hắn chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, lẳng lặng, ôn nhu nhìn ngắm vợ con mình lần cuối.
'Cuối cùng cũng không cách nào thực hiện lời hứa trước đây, bên cạnh em đến cuối đời.... Ari, hẹn gặp lại!'.
Thời điểm sắp chết đi, thì bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
"Các ngươi cần giúp đỡ sao?"
Ari mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn thấy bên trên có một người đeo mặt nạ, trong mắt hiện lên một đạo hi vọng, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức mang theo thanh âm nức nở nói: "Mau tới cứu A Cường nhà chúng ta, van cầu xin ngài, giúp chúng ta đi! xin ngài..."
Tô Hạo gật đầu, ngồi xổm xuống trước mặt A Cương sắp chết, vươn tay đưa vào lồng ngực của hắn, huyết khí chậm rãi dũng manh truyền vào bên trong cơ thể A Cường, trợ giúp hắn thanh lý huyết dịch ứ đọng.
"Phốc!"
A Cường đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng cũng có thể thở gấp.
Ari lập tức quỳ lạy ở một bên, khẩn trương không biết đưa tay đặt ở nơi nào: "A Cường, A Cường! Cố lên, có người giúp chúng ta rồi! Ngươi không có chuyện gì đâu..."
Hai mắt A Cường khôi phục vẻ tỉnh táo, miễn cưỡng mở miệng nói: "Ari!"
Lúc này, ngươi đeo mặt nạ thản nhiên nói: "Ta hiện tại chỉ giúp hắn thanh lý máu ứ, trì hoãn cái chết của hắn, nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn tổn thương nghiêm trọng, trên cơ bản khó mà sống nổi."
Ari nghe đến đó, như là bị sét đánh vào, ánh mắt dần dần ảm đạm, quỳ xuống kéo quần áo của người đeo mặt nạ, khóc không thành tiếng: "Cầu ngài, cứu hắn đi... Tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp."
Tô Họa nhìn tình cảnh này, không khỏi thở dài, ở thế giới này không biết mỗi ngày có bao nhiêu vợ con ly tán, sinh ly tử biệt. Ai sẽ làm chúa cứu thế?
Chúng sinh sinh ra đều đau khổ...
Tô Hạo thản nhiên nói: "Ta có thể cứu hắn, nhưng không thể cứu không công, có điều kiện."
Ari lần nữa dấy lên hy vọng, hai mắt chờ mong nhìn Tô Hạo nói: "Chỉ cần ngài có thể cứu hắn, muốn ta làm gì cũng được."
Tô Hạo nói: "Trước ngươi đừng vội đáp ứng, nghe xong điều kiện hãy nói. Đầu tiên, sau khi ta cứu hắn xong, hắn cần đi theo ta ít nhất là một năm, thế nào?"
Ari lúc này mới hoàn hồn, nàng lau nước mắt, lập tức gật đầu nói: "Ta đáp ứng ngài."
Tô Hạo cúi đầu nhìn A Cường nói: "Ngươi thì sao? Nếu như đồng ý, gật đầu."
A Cường gật đầu.
Tô Hạo lại nói: "Thứ hai, ta cần hắn phối hợp làm thí nghiệm, có khả năng sẽ tử vong. Thế nào?"
Ari do dự, nhưng nhìn thấy A Cường gật đầu, nàng cũng gật đầu nói: "Ta đồng ý."
Tô Hạo thấy hai người đã đồng ý, lập tức gật đầu nói: "Cứ quyết định như vậy đi!"
"Khép Lại" !
Tô Hạo phát động phù văn, vết thương của A Cường trong nháy mắt liền khôi phục, nội tạng bị tổn hại thì được huyết khí Tô Hạo điều chỉnh lại, cũng chậm rãi khôi phục.
Sắc mặt A Cường dần dần khôi phục khí sắc, hô hấp trở nên vững vàng, mà hắn cũng cảm nhận được thân thể dần dần tràn đầy lực lượng, điều này một lần nữa dấy lên khát vọng trong người hắn.
Trên thực tế, cho dù bọn họ không đáp ứng yêu cầu của Tô Hạo, Tô Hạo cũng sẽ thuận tay cứu chữa, sau đó tìm kiếm người khác.
Đối với Tô Họa mà nói, bọn hắn có đáp ứng hay không, kỳ thật cũng không sao cả, luôn có người sẽ đáp ứng, hắn cuối cùng cũng có thể tìm được người nguyện ý thí nghiệm.
Hơn nữa Tô Hạo cũng không cảm giác được mình mắc nợ đối phương cái gì.
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của phù văn "Khép Lại", A Cường khôi phục lại khí lực, chậm rãi ngồi dậy, cùng Ari ôm lấy nhau khóc không thành tiếng.
Một lúc lâu sau, Tô Hạo đưa một đồng vàng cho Ari, sau đó mang theo A Cường chậm rãi rời đi.
Thời gian kế tiếp, Tô Hạo lại cứu thêm ba người bình thường gần chết. Sau đó mang người đi ra khỏi thành, hướng phòng thí nghiệm đi đến.
Sau khi đem người tới dẫn tới phòng thí nghiệm, Tô Hạo ngoài trừ giới thiệu bản thân là "Duy lão đại", thì chỉ có một yêu cầu, chính là bắt bọn họ học thuộc Hành Vi Quy Tắc Dị Nhân bản mới, sau đó để cho bọn họ trước ở sơn động tự do sinh hoạt, tĩnh dưỡng thân thể.
Kế tiếp vài ngày, mỗi ngày ban đêm, Tô Hạo đều mang về một hai người bình thường, thẳng đến khi trong phòng thí nghiệm của Tô Hạo có đầy tám người, Tô Hạo mới thôi chạy đến Ao Dương thành nữa, mà là mỗi ngày giúp những người ở đây rèn luyện thân thể, đề cao cường độ, tích góp từng huyết khí.
Rất nhanh, nhưng người bình thường này đã thân quen với nhau, Lúc nhàn rỗi hay ưu thích nói chuyện bát quái.
"A Cường, ngươi thế nào mà ở đây?" Một nam tử mặt dài tò mò hỏi A Cường đang ngẩn người.
A Cường hoàn hồn, đột nhiên cười nói: "Đêm hôm nó, ta nghĩ mình sắp chết rồi, là nhờ Duy lão đại kéo ta từ địa ngục về đây, vì vậy ta cùng hắn đến nơi này."
Nam tử mặt dài gật đầu nói: "Ta cũng như thế, vốn tưởng chết chắc rồi, không nghĩ tới lại được Duy lão đại cứu. Bất quá A Cường, ngươi biết Duy lão đại mang chúng ta tới đây làm gì không?"
Lúc này những người khác đều tò mò gióng tai lên nghe.
A Cường liếc mặt nhìn nam tử mặt dài, ngữ khí trở nên lạnh nhạt nói: "Hạ Đồ, mệnh này của ta do Duy lão đại cho, vô luận làm gì, cũng được, cùng lắm thì đem mệnh này trả lại. Vì vậy, ta không muốn biết, cũng không cần biết."
Hạ Đồ ngượng ngùng cười nói: "Ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ tùy tiện hỏi thôi, hiếu kỳ..."
Lúc này , nhưng người khác cũng bắt đầu thảo luận mục đích của Tô Hạo, ý tưởng nào cũng đều nói ra.
A Cường nghe không lọt tai, liền đừng dậy đi ra sau núi.
So với khoe khoang với những người khác, hắn hy vọng mình có thể luyện thân thể thêm rắn chắn hơn, vượt qua 'thí nghiệm' có lẽ sẽ chết mà Duy lão đại nói, thuận lợi trở lại Ao Dương Thành, trở lại bên cạnh Ari.
Rất nhanh, A Cường đi đến chân núi, bắt đầu dựa theo phương thức chỉ đạo của Duy lão đại, rèn luyện thân thể, cảm thụ huyết khí.
Hai tháng sau.
Tô Hạo đem người triệu tập lại, quan sát tiến độ huyết khí của những người này, sau đó thỏa mãn gật đầu nói: "Xem ra các ngươi trong khoảng thời gian này khôi phục không tệ! Như vậy chúng ta có thể tiến vào giai đoạn thứ hai."
Trong lòng tất cả mọi người đều xiết chặt, mặc dù biết ngày này sẽ tới, nhưng chân chính vào thời điểm đối mặt, đáy lòng bọn họ có loại sợ hãi nói không nên lời.
Trong lòng mọi người đều toát ra một câu hỏi: "Duy lão đại , cuối cùng muốn chúng ta làm gì đây?"
Tô Hạo dường như cảm nhận được sự bất an của bọn họ, lập tức cười nói: "Các ngươi yên tâm! ta làm việc vừa ổn lại vừa chuẩn, sẽ không có vấn đề gì đâu!"
"Kế tiếp chúng ta sẽ thí nghiệm, sẽ chia làm bốn giai đoạn, từng giai đoạn đại khái khoản hai tháng, chỉ cần có thể thuận lợi thành công, không cần đến một năm, các ngươi có thể đi về."
Dứt lời, Tô Hạo rút ra tám thanh đao nhọn, cùng với bình nhỏ có ký hiệu đánh số, phân phát cho mỗi người, sau đó nói: "Tốt rồi, chuyện đầu tiên, tự thu nhập máu của mình, tràn đầy một bình nhỏ!"
Chuyện đầu tiên đã tự mình hại mình?
Đại đa số người ở đây đều mang vẻ mặt mông bức, đối với tương lai của mình tràn đầy lo lắng.
"Phốc".
Thời điểm mọi người đang ngây người, A Cường lấy đao xẹt ngón tay, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra, tràn đầy một bình nhỏ.
Động tác vừa nhanh vừa chuẩn, mắt cũng không hề nháy một cái, đem tất cả mọi người ở đây chấn nhiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận