Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 188: Tiên Tri Nhân

Thấy một cảnh này, Tô Hạo liền minh bạch bên trong Tứ Vương Bang còn chưa thống nhất ý kiến, hoặc là đây là quyết định tạm thời của Cai Lý.
Thời điểm Tô Hạo nhìn lại Cai Lý, cảm thấy trở nên hứng thú, gia hỏa này đến tột cùng là tùy hứng, hay là quyết đoán?
Có lẽ cả hai.
Loại biểu hiện không hỏi ý kiến người khác, thực chất bên trong rất kiêu ngạo, bọn hắn vô cùng tự tin với quyết định của mình, cho đó là chính xác nhất.
Hiển nhiên, trong mắt Tô Hạo, Cai Lý chính là người như vậy.
Tô Hạo chờ bốn người Tứ Vương Bang trao đổi xong, mới cười nói: "Các ngươi rất nghiêm túc sao, đường đường là bang phái lớn nhất ở Uyên Thành, lại chạy đến nông thôn tìm một tiểu bang phái nương tựa, mặc cho ai cũng sẽ khó mà tin được!"
Cai Lý cười ha hả nói: "Duy, ngươi khiêm tốn rồi, ngươi biết ta đối với Lâm Thành là gì không? Chính là ở chỗ này, tại Lâm Thành, thỏa mãn hết thảy mộng tưởng của ta, nơi đây, chính là địa phương ta mong muốn!"
Tô Hạo sửng sốt một chút, không biết Cai Lý muốn biểu hiện ý tứ gì, nghi ngờ nói: "Địa phương mộng tưởng? Lâm Thành chỉ là một tòa thành nhỏ mà thôi!"
Cai Lý đứng lên, kích động nói: "Duy, Lâm Thành không phải thành nhỏ, đây là các ngươi nhìn thấy trước mắt, trong mắt ta là một tòa thành thị rất đẹp, chính là Thánh Địa mà ta muốn xây dựng a!"
Tô Hạo nâng lên chén trà, nhấp một ngụm nói: "Cai Lý, ngươi trước không nên kích động, từ từ ngồi xuống nói chuyện!"
Cai Lý hít sâu một hơi, nói: "Duy, ta quả thực rất kích động! Tứ Vương Bang chúng ta ở Uyên Thành dốc hét sức làm một chuyện, chính là tạo ra một tòa thành thị có trật tự, dị nhân chém giết không ảnh hưởng đến người vô tội, mà người bình thường, có thể an ổn sinh hoạt, không cần phải hằng đêm lo lắng tai nạn đột nhiên xuất hiện.
Đây là truy cầu của Tứ Vương Bang chúng ta, ta vô số lần suy nghĩ, nên làm thế nào mới làm được điểm này, ta từng thử nghiệm nhiều lần, nhưng đều thất bại."
Hai mắt Cai Lý gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Hạo , mỗi câu mỗi chữ hết sức rõ ràng: "Ta phát hiện, hầu như hết thảy mọi người, trong lòng đều có mặt tối của mình, so với người ưu tú hơn thì ghen ghét, so với người kém cỏi thì căm hận, thiếu khuyết nỗi kinh sợ đối với thế giới này, cũng thiếu đi tính khiêm tốn cần có, thời điểm nổi lên lòng tham, sẽ vứt bỏ hết thảy đạo đức, vì thỏa mãn tư dục bản thân, vươn bàn tay tội ác, tùy ý phát tiết, tùy ý phá hư..."
Cai Lý dừng một chút, tựa hồ đang chỉnh đốn câu từ: "Phảng phất có một tầng xiềng xích đem mặt tối này khóa lại, nhưng chìa khóa thì lại ở trên tay bọn họ, tùy thời có thể mở ra, sau đó đem mặt tối này triệt để giải phóng. Duy, ta muốn lấy chìa khóa mặt tối của bọn họ, để bọn họ đem mặt tối ở trong lòng mình, vĩnh viễn giam cầm, không thể giải phóng.
Thời điểm ta bước chân vào Lâm Thành, liền phát hiện, bầu không khí ở đây rất lành mạnh, bị gắt gao quản lý, cái chìa khóa kia giống như bị biến mất!"
Cai Lý nhìn chăm chú vào Tô Hạo, nói: "Duy, ta muốn biết, các ngươi làm sao làm được!"
Tô Hạo lẳng lặng nghe Cai Lý nói hết lời, thời điểm nhìn lại Cai Lý, hắn phát hiện ấn tưởng của mình với Cai Lý đã thay đổi.
Đây là một người thực chất rất kiêu ngạo, hơn nữa trong lòng còn mang mộng tưởng rộng lớn, là một người có truy cầu, có tín ngưỡng.
Nhưng Tô Hạo không thể không dội cho hắn một chậu nước lạnh, nói: "Cai Lý, kỳ thật điều ngươi thấy ở đây đều là giả! Người nơi này, giống như người ở Uyên Thành, bản chất không khác biệt."
Cai Lý đột nhiên mở to hai mắt mà nhìn, dường như mộng đẹp vất vả chế tạo, bị Tô Hạo một câu đá bay.
Tô Hạo nói: "Điều ngươi thấy ở đây, đều là do thực lực tuyệt đối phía trên duy trì. Thiếu khuyết đi nhân tố sức mạnh tuyệt đối, thì cảnh này giống như mộng ảo, một đâm liền phá. Vì vậy, vùng đất ngươi cho rằng là mộng tưởng, kỳ thật là một loại biểu hiện giả dối."
Nói đến đây, Tô Hạo cười nói: "Nếu như ngươi có thể trở thành người mạnh nhất của phiến đại lục này, có thể uy hiếp mọi nơi, thì ta đây có thể đem hình thức Lâm Thành phục chế cho ngươi, ngươi hoàn toàn có thể sử dụng ở tất cả địa phương, nếu không có loại thực lực này, quên đi."
Cai Lý nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, cần thực lực a!"
Nhưng những người bọn hắn bỏ chạy khỏi Uyên Thành, không có tư cách nói đến thực lực.
Tô Hạo lại nói: "Cai Lý, nhân loại có cực hạn, bất luận sinh mệnh gì, đều có cực hạn của nó. Dù ngươi trở thành người mạnh nhất thế giới, đạt đến cực hạn của nhân loại, cũng không có cách nào quan tâm đến hết thảy. Mặt tối, vẫn như cũ sinh sôi, sau đó đem những thứ người tạo dựng nên, chậm rãi phá hủy, cuối cùng sụp đổ."
Cai Lý chân thành nói: "Ta thừa nhận, con người có cực hạn, nhưng mà vô số người cộng lại, cực hạn liền không đáng kể, Duy, khả năng ngươi nói đúng, nhưng ta vẫn muốn thử một lần."
Tô Hạo gật đầu, cũng đồng tình lời nói của Cai Lý.
Tô Hạo cùng Cai Lý dù sao cũng không giống nhau, Tô Hạo vĩnh viễn chỉ có một mình, nhưng đám người có tuổi thọ hạn chế như Cai Lý, lại suy nghĩ theo góc độ quần thể.
Không thể nói ai đúng ai sai, chỉ có thể nói tư duy cùng cách nhìn bất đồng.
Một lát sau, Cai Lý chính thức đưa ra thỉnh cầu: "Tứ Vương Bang chúng ta thỉnh Duy muốn cư trú ở Lâm Thành ba năm, ba năm nay Tứ Vương Bang sẽ là cấp dưới của Tự Lâm Hội, nghe theo hiệu lệnh của Tự Lâm Hội."
Tô Hạo lẳng lặng nhìn đám người Cai Lý, suy tư một lát, nói: "Ta cần nắm giữ đầy đủ tin tức, mới có thể quyết định."
Cái Lý cười nói: "Mời hỏi!"
Vấn đề đầu tiên của Tô Hạo, khiến tim của Cai Lý đập mạnh một cú: "Ngươi là [Tiên Tri Nhân]?"
Cai Lý dứt khoát gật đầu nói: "Không sai!"
Nghi vấn trong lòng Tô Hạo đã được giải đáp, tâm tình trở nên vui vẻ, ngay sau đó hỏi thêm một vấn đề: "Cai Lý, ta đối với danh sách này hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa vô cùng tò mò, có thể nói ra không?"
Cai Lý tỏ ra không sao: "Đối với ngươi cùng Á Sơn có gì ta nói nấy."
Tô Hạo ngầm hiểu ý, lập tức đem tất cả mọi người ngoại trừ Á Sơn đuổi ra ngoài, sau đó lẳng lặng chờ Cai Lý nói.
Cai Lý cười cười, sau đó nói: "Duy, kỳ thật mọi người đều bị lừa gạt, [Tiên Tri Nhân] không có danh sách, cũng không phải là dị nhân!"
Mới nghe đến đó, Tô Hạo lập tức hứng thú, hắn đã đoán được năng lực của [Tiên Tri Nhân], nhưng không nghĩ tới căn bản đây không phải là một danh sách.
Cai Lý lại nói: "[Tiên Tri Nhân] đã tồn tại từ rất lâu, thời gian về sau, mới dần dần bị mọi người coi thành một danh sách, trên thực tế không phải như vậy, danh sách dị nhân chỉ có tám đầu, mà tám đầu danh sách này, ở thời đại xa xưa, cũng không thuộc về người Chu Hoạch chúng ta, mà thuộc về dị thủ cường đại ở mảnh thổ địa này. Trong dòng chảy lịch sử, những năng lực này bị người Chu Hoạch chúng ta thu hoạch, cuối cùng chỉnh hợp ra tám đầu danh sách dị nhân. Mà [Tiên Tri Nhân] khá đặc thù, bởi vì năng lực tiên tri, cũng không phải đạt được từ trên người dị thú, mà là năng lực nguyên bản của người Chu Hoạch."
Tô Họa kinh ngạc nói: "Nói cách khác, [Tiên Tri Nhân] là năng lực thiên phú của người Chu Hoạch?
Cai Lý gật đầu, xong lại lắc đầu nói: "Có thể nói như vậy, nhưng cũng không đúng, người có thể thức tỉnh năng lực [Tiên Tri Nhân] rất ít, chỉ có một số quần thể mới có, tuyệt đại đa số người Chu Hoạch đều không có. Mà quần thể [Tiên Tri Nhân] này, từ không biết bao nhiêu năm trước, liền tản ra khắp thế giới, ngươi muốn tìm một người trong đó cũng không dễ dàng."
Tô Hạo hiểu rõ, nói: "Thì ra là thế, [Tiên Tri Nhân] là tiến hóa tự nhiên của người Chu Hoạch, mấy danh sách khác là cướp đoạt."
Sinh vật ở thế giới này, ngay từ khi sinh ra đã định trước sẽ thôn phệ lẫn nhau, cướp đoạt gien đối phương, khiến bản thân cường đại.
Trong cơ thể từng sinh vật đều có "Chuyển Hóa Thất" làm cho loại thôn phệ này trở thành bản năng tự nhiên.
Mà Cai Lý lại có vọng tưởng đi ngăn cản xu thế tự nhiên này, tỉ lê cao sẽ thất bại.
Trừ khi, hắn như lời Tô Hạo nói, có được thực lực tuyệt đối, đem tất cả dị nhân khác tàn sát không còn..
Nhưng Tô Hạo nghĩ lại vẫn cảm thấy đáng tiếc, nhưng danh sách dị nhân này phải truyền biết bao nhiêu đời mới đến đây, nay lại bởi vì thức tỉnh nhân tính mà tiêu diệt, đúng là phung phí của trời!
Tô Hạo lại hiếu kỳ hỏi: "Cai Lý, vậy năng lực của Tiên Tri Nhân là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận