Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 501: Tương Tư Thành Bệnh (2)

Trong lúc nhất thời kiếm khí tung hoành, lưu quang bay loạn, tiếng chửi mắng văng vọng cùng tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Cũng may tu sĩ Tinh Nguyên Sơn cũng sớm làm xong chuẩn bị, thấy tình thế không ổn, phần lớn đều vụng trộm thu hồi Linh Lực, mở ra hộ thuẫn của mình, đồng thời phát quyết biến đổi, âm thầm phát động ra độn thuật mà mình sở trường nhất. Trong nháy mắt vòng bảo hộ vỡ nát, liền như chim tản ra ngoài, ai nấy riêng phần mình chạy trối chết! Nếu còn sức lực, còn tiện tay bổ tu sĩ Kim Đan của Nguyên Túc Tam Hợp Phong một chưởng!
Tu sĩ Nguyên Anh của hai bên cũng rất ăn ý với nhau, tránh đi đối đầu trực diện với đối phương, chuyên chọn tu sĩ Kim Đan mà đánh!
Vì vậy, trong nháy mắt giao thủ, tử thương của hai bên, đại đa số đều là tu sĩ Kim Đan, rất nhiều người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị một đống pháp bảo lao tới hỏi thăm rồi! Chạy trốn không kịp!
Qua mấy hơi công phu, tu sĩ Tinh Nguyên Sơn nằm xuống hơn mười người, cũng có vài người chạy thoát chết!
Tu sĩ Tam Hợp Phong truy theo một đoạn, sau đó liền quay lại trên thuyền, không hề đuổi theo. Lúc này còn đuổi gắng nói không chừng bị đối phương đánh cho một đòn hồi mã thương, dù sao mục đích của bọn họ cũng là đồ vật nằm trên thuyền, không cần người chết ta sống để làm gì.
Trầm trưởng lão cưỡng chế đem hai gã tu sĩ Nguyên Anh đuổi đi chỗ khác, lập tức mang theo nét nóng bóng tiến vào trong Phi Chu.
Sau đó liền nhìn thấy bên trong Phi Chu trống rỗng, tâm hắn mát lạnh, giấu không được nụ cười cứng ngắt trên mặt, sau đó hắn liền thấy được thân ảnh ngày nhớ đêm mong, gần thành tương tư trong lòng hắn. Người mặc áo giáp thủy tinh!
Đồng thời trơ mắt nhìn tên kia thò tay sờ vào một chiếc rương, chiếc rương liền biến mất trước mặt hắn!
Trầm trưởng lão lập tức nhớ lại tình cảnh lúc đầu ở Dược Viên.
Không sai! Chính là tên áo giáp thủy tinh thích đâm người khác ở trong tông môn!
Trầm trưởng lão trừng lớn hai mắt.
Sau khi Tô Hạo đem chiếc rương cuối cùng lấy đi, đang muốn cùng người quen cũ chào hỏi một tiếng, sau đó rời đi.
Thì Linh Lực của hắn trong lúc vô thức lại rót vào phù văn hạch tâm, điều tra, phát hiện dưới chân cất giấu một thứ đồ vật!
Trường đao trong tay Tô Hạo vung lên, khiến sàn nhà phi chu cứng rắn bị cạy mở, lộ ra bên trong một chiếc hộp hình vuông: "Chỗ này vậy mà còn cất giấu đồ? Thứ gì đây?"
Lúc này Trầm trưởng lão đã không còn khống chế nổi dụng vọng công kích của mình, tám đạo lưu quang trước sau lao tới người Tô Hạo, khóa cứng không gian né tránh của Tô Hạo.
Trong miệng thì dùng tiếng hét lớn nhất lúc sinh thời: "Khốn kiếp!"
Tô Hạo liếc mắt nhìn tám đạo lưu quang, trực tiếp mặc kệ, tự tay mở ra chiếc hộp.
Phi kiếm công kích lên Kim Cương Giáp của Tô Hạo, phát ra thanh âm đinh đinh đang đang, không xuyên thủng được, sau đó bắn ngược lên không trung, giống hệt tình cảnh lúc nãy khi công kích lên vòng bảo hộ của Phi Chu.
Thân thể cao lớn của Tô Hạo chấn động, cảm nhận được cỗ lực lượng khổng lồ đẩy lui, thân thể không thể khống chế bị đẩy lui vài bước, dưới chân tạo thành một khe rãnh dài.
Hắn quét mắt nhìn về nơi bị công kích, hộ thuẫn không chút tổn hại gì, không khỏi thầm nói: "Không hổ là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, lại có thể dựa vào thực lực đem ta đánh lui. Cũng may, Phòng Ngự Tuyệt Đối của ta cũng không phải là hư danh."
Trầm trưởng lão thấy một kích của mình không chạm vào được đối phương, thủ quyết liền biến đổi, quát lớn: "Bát Hoàn Phá Giáp Kiếm!"
Tô Hạo đang tính test thử phòng ngự tuyệt đối của mình, nên cũng không né tránh.
Tám thanh phi kiếm liên tiếp đâm vào một chỗ trên màn phòng ngự của Tô Hạo, kết quả giống với lúc trước, tuy đem Tô Hạo đẩy lui sát với bức tường, nhưng đối với màn phòng ngự của Tô Hạo, không chút ảnh hưởng.
Tô Hạo khen: "Xem ra lực công kích của ngươi cũng không tệ lắm!"
Sau đó lại tiếp tục đem cái hộp mở ra, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trong hộp lẳng lặng đặt một đóa hoa to bằng cái chậu rửa mặt, bông hoa này có chín cánh, màu trắng. Vừa mở nắp ra, bạch quang âm u liền chiếu rọi vào mặt Tô Hạo, trong không khí lập tức tỏa ra mùi thơm nồng đậm.
"Đây là cái gì?"
Đóa hoa màu trắng này cực lớn, Tô Hạo còn chưa từng thấy qua trong sách lần nào.
Trầm trưởng lão thấy vậy, động tác trong tay ngừng lại, kinh hỉ thốt ra: "Cửu Luân Hợp Linh Liên!"
Sau đó hắn phát hiện Cửu Luân Hợp Linh Liên cũng không nằm trên tay hắn, sắc mặt chuyển biến, cực kỳ khó coi: "Khốn nạn! Đem Hợp Linh Liên đặt xuống cho lão tử.!"
Tô Hạo lúc này thân cao bốn mét, Trầm trưởng lão cao còn chưa tới hai mét, con dám tự xưng là lão tử? Bất quá Tô Hạo không đi so đo mấy thứ này, hắn đem cái nắp đậy lại, hiếu kỳ nói: "Cái này là Cửu Luân Hợp Linh Liên sao? Có tác dụng gì vậy?"
Trầm trưởng lão hầu như mất đi lý trí, như thế nào còn chịu trả lời vấn đề của Tô Hạo! Lần nữa điều khiển tám thanh phi kiếm hướng Tô Hạo công kích, thậm chí có một đạo lưu quang hướng về chiếc hộp trên tay Tô Hạo bay tới.
Trường đao trên tay phải của Tô Hạo léo lên ánh sáng màu xanh, đao ngang quét qua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận